Tư Mã Tư lại dập đầu liên tiếp mấy cái, lúc này mới lùi ra sau vài bước, cung kính rời khỏi núi.
Một lúc sau, một nam thanh niên mặc đồ trắng sải bước tiến vào trong hang núi, nhìn về phía bóng lưng của Tư Mã Tư và lên tiếng: “Hắn đang nói dối!”
Tư Mã Viêm khẽ gật đầu nói: “Tư Mã Minh Nhuệ quả thực đã chết trong tay hắn, thế nhưng ván cờ thật sự mới vừa bắt đầu mà thôi!”
“Nhà họ Tư Mã chúng ta tuyệt đối không độc chiếm thực lực của Đế Vương Các, mượn cơ hội này liên kết với nhà họ Lục, nhà họ Khổng mới là thượng sách!”
“Nếu như muốn giết thằng ranh Tiêu Chính Văn thì cần gì tới bọn họ ra tay, chỉ cần vung tay là có thể giết chết hắn dù cách cả vạn dặm!”
Nam thanh niên khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Trước mắt Lữ Bố không ở vùng ngoài lãnh thổ, Khổng Lệnh Tiên cũng bị nhốt ở hồ Thiên Thu, chỉ có mình huyết tộc, chưa chắc đã là đối thủ của nhà họ Võ và nhà họ Doanh!”
“Khổng Lệnh Tiên có mặt hay không cũng không quan trọng, không phải Thiếu Chính Mão đã trở về rồi sao? Nếu có người này rồi thì thực lực của huyết tộc đủ để bù đắp vào khoảng trống của Lữ Bố!”
“Bạch Khởi vẫn đang trấn thủ ở hồ Thiên Uyên, nhà họ Doanh cũng mất chiến lực đỉnh cao, chỉ có bên phía Lý Quang Tổ là không có tổn thất gì, nhà họ Võ, nhà họ Doanh đều đã hết hy vọng rồi!”
“Nhà họ Lưu và nhà họ Lý có gì mà phải sợ?”
Ánh mắt Tư Mã Viêm sắc nhọn như kiếm, loé lên vài điểm sáng, lạnh lùng lên tiếng.
Lúc này Tiêu Chính Văn cũng đã quay về ngoài lãnh thổ bằng con đường ở tây bắc Hoa Quốc.
Tiêu Chính Văn đã có tính toán với kết cục của Tư Mã Minh Nhuệ, dù Tư Mã Minh Nhuệ bình yên quay về nhà họ Tư Mã cũng chắc chắn sẽ bị gia tộc xử chết vì làm mất chiếc gương Bát Quái.
Chỉ là cho dù thế nào Tiêu Chính Văn cũng không ngờ Tư Mã Tư lại ra tay độc ác với Tư Mã Minh Nhuệ như thế.
Nhưng chuyện này đã không quan trọng nữa, dù sao anh và nhà họ Tư Mã cũng đã phân rõ giới hạn, nhà họ Tư Mã làm thế nào Tiêu Chính Văn không muốn nghĩ đến.
Thứ Tiêu Chính Văn vừa mắt chỉ là chiếc gương Bát Quái mà Cát Lượng Khổng Minh để lại.
Chiếc gương Bát Quái này có ý nghĩa không tầm thường với Tiêu Chính Văn.
Tháo gỡ rất nhiều thắc mắc về trận pháp dung hòa với vũ khí hoặc pháp khí của Tiêu Chính Văn, hơn nữa thật ra thủ pháp của Khổng Minh không khó hiểu lắm, chỉ là giữa các trận pháp đều có mối liên hệ với nhau mà thôi.
Hơn nữa chiếc gương Bát Quái càng để lộ ra bí mật dung hợp trận pháp không gian và thời gian, thế nên từ góc độ nào đó, Tiêu Chính Văn vẫn muốn cảm ơn Tư Mã Minh Nhuệ đã không ngại đường xa tặng món bảo vật này đến tay mình.