Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, chẳng qua lần này người gây chuyện không phải là Tiêu Chính Văn mà là bản thân anh ta.
Suy cho cùng đây là chuyện xảy ra trong Ngọc Phụng Lâu, rất nhanh sẽ được báo lên cho lãnh đạo cấp cao của Ngọc Phụng Lâu, đến lúc đó nếu đối phương truy hỏi, chỉ dựa vào mấy người họ thì hôm nay đừng mơ sống sót rời khỏi đây.
“Chúng ta nên làm gì? Nhận lỗi với họ sao? Bồi thường?”, Lý Tử Dương vô thức nói.
Tần Trường Sinh cười khổ nói: “Anh nghĩ Ngọc Phụng Lâu thiếu số tiền bồi thường của anh sao?”
Thứ Ngọc Phụng Lâu không thiếu nhất là tiền.
Dù đền bù cho người ta cả nhà họ Lý, người ta cũng chưa chắc đã liếc nhìn một cái.
Hơn nữa còn đánh người phục vụ của họ trong Ngọc Phụng Lâu, đồng nghĩa với việc vả vào mặt Ngọc Phụng Lâu, người ta sẽ đồng ý bồi thường tiền sao?
“Anh Tần, tôi nghĩ nhờ ông cụ nhà các ông ra mặt nói một lời, cộng thêm Lý Tử Dương công khai xin lỗi người phục vụ bị đánh, có lẽ chuyện này có thể cho qua?”
Tiết Trường Phong nhanh trí nói.
Dù sao Tần Trường Sinh cũng là hậu duệ của Tần Thư Bảo, hơn nữa nhà họ Tần cũng xem như có chút quan hệ ở thành Thiên Đô, người nhà họ Tần ra mặt nói chuyện, tám mươi phần trăm Ngọc Phụng Lâu sẽ nể mặt.
“Anh nói nhẹ nhàng ghê, dù đích thân Tần Thư Bảo đến cũng chưa chắc có thể diện như thế chứ đừng nói là mời ông cụ nhà chúng tôi”.
“Căn cơ của Ngọc Phụng Lâu sâu không đoán được, đâu có dễ dàng như ông nói”.
Sắc mặt Tần Trường Sinh vô cùng khó coi.
Thật ra hôm nay chuyện này đã liên lụy đến Tần Trường Sinh, nếu nhà họ Tần có mặt mũi lớn như thế, ông ta sẽ không lo lắng.
Dù người nhà họ Tần ra mặt thật, kết quả cũng không khác mấy, hơn nữa vẫn sẽ kéo nhà họ Tần xuống nước, đến lúc đó không đơn giản chỉ có vài người chết đâu.
“Tóm lại phải nghĩ ra một cách vẹn toàn”, Lý Tử Dương sốt sắng đến mức mồ hôi như tắm.
“Nhà họ Tiết và nhà họ Tần cùng ra mặt thì sao?”, Mục Tú Tú ở bên cạnh nhắc.
“Đùa gì thế, nhà họ Tiết chúng tôi không có tầm ảnh hưởng gì ở thành Thiên Đô cả, ra mặt cũng chỉ thừa thãi, ngay cả người bản địa như nhà họ Tần cũng không ra mặt được, nhà họ Tiết chúng tôi còn có thể làm thế nào được.
Tiết Trường Phong cười khổ nói.
Chu Đình Đình ở bên cạnh nãy giờ cứ nhìn Vương Vũ không lên tiếng.
Trong cả phòng VIP chỉ có Vương Vũ vẫn rất bình tĩnh như thể không phải là đương sự, thưởng thức từng hớp trà, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là căng thẳng, lo lắng.
“Anh Vương, anh có thể giúp Tử Dương không? Dù sao anh ta cũng không cố ý”, cuối cùng Chu Đình Đình cũng lên tiếng nói.
Vương Vũ cười nhạo, đặt tách trà trong tay xuống nhìn Lý Tử Dương nói: “Thật ra chuyện này nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ”.
“Phải xem các người làm thế nào thôi”.
Lý Tử Dương thấy vẫn còn cứu vãn, vội vàng đứng lên chắp tay nói với Vương Vũ: “Sư huynh Vương, mong anh chỉ bảo”.
“Rất đơn giản, các người có thể cầu xin tôi, tôi tin chắc với thể diện của tôi, chỉ cần một câu thôi chuyện hôm nay sẽ được bỏ qua”.