Chương 454: Giết không cần lý do
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang lái xe jeep, chiếc xe như một con dã thú, gầm lên trong đêm.
Anh nhanh chóng đến biên giới Hoa Quốc.
“Đứng lại!”
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng còi báo động, và đèn rọi bật sáng, chỗ Tiêu Chính Văn được chiếu sáng như ban ngày.
Ba chiếc xe jeep quân dụng, hai chiếc xe bọc thép, và mười mấy chiến sĩ biên phòng vũ trang đầy đủ nhảy xuống xe, giơ súng, bước từng bước về phía Tiêu Chính Văn, kiểm tra theo luật.
Tiêu Chính Văn phanh gấp xe.
Két!
Lốp xe ma sát với mặt đất, làm bụi đất màu vàng bay tung mù.
Mở cửa, bước xuống xe.
Tiêu Chính Văn điềm nhiên lấy một điếu thuốc ra, châm lửa rít một hơi.
Mười mấy chiến sĩ biên phòng chạy tới, nhìn thấy Tiêu Chính Văn thì lập tức đứng nghiêm chào, vô cùng sùng bái và cung kính thốt lên: “Chào!”
“Chào mừng chủ soái!”
Giọng nói sang sảng, ở vùng biên giới đồng không mông quạnh, nghe rất xa xôi.
“Các anh em vất vả rồi!”
Tiêu Chính Văn mỉm cười, bước lên mấy bước, lấy thuốc ra đưa cho hai sĩ quan dẫn đầu, vỗ vai họ nói: “Lâu rồi không gặp”.
“Chủ soái, không ngờ anh lại trở về, bên ngoài cứ đồn anh sắp rời khỏi Bắc Lương. Các anh em đều lo lắng chết đi được! Ở Bắc Lương thì anh mới là chủ soái của chúng tôi, là vua Bắc Lương mà chúng tôi sùng bái và kính phục nhất”.
Sĩ quan dẫn đầu tỏ vẻ vô cùng kích động, mắt còn rơm rớm.
Tiêu Chính Văn mỉm cười.
“Chủ soái, anh đi đâu vậy?”, sĩ quan kia hỏi.
Tiêu Chính Văn nhìn dãy núi trùng điệp phía xa, nụ cười trên khuôn mặt dần đông cứng lại, thay vào đó là sát khí lạnh lẽo vô cùng sắc bén, đáp: “Tôi muốn đến núi Long Môn ở Thụy Hi”.
“Một mình anh sao?”, rõ ràng sĩ quan kia hơi lo lắng, sau đó nói: “Chủ soái, hiện giờ thị trấn Thụy Hi loạn lắm! Gián điệp năm nước có ở khắp nơi, và cả một số kẻ buôn bán vũ khí bất hợp pháp nữa! Một mình anh đi nguy hiểm lắm! Hay là chúng tôi đi với anh nhé?”
Tiêu Chính Văn xua tay, hút nốt điếu thuốc trong tay, vứt xuống đất giẫm lên, rồi đáp: “Không cần đâu, một mình tôi là đủ rồi, các anh hãy canh giữ nhà cẩn thận”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn trịnh trọng vỗ vai sĩ quan kia, tiện tay ném cho anh ta một bao thuốc.
Sau đó, anh xoay người rời đi.
Chiếc xe jeep quân dụng phát ra tiếng gầm trầm thấp, bánh xe nhanh chóng chuyển động, khiến bụi bay mù trời, sau đó đi mất.
Mười mấy chiến sĩ lặng lẽ nhìn theo chiếc xe jeep.
Một chiến sĩ trẻ tuổi hỏi: “Đội trưởng, chủ soái đến núi Long Môn một mình làm gì vậy? Tôi nghe nói gần đây thị trấn Thụy Hi tập trung không ít binh lính của năm nước. Gần núi Long Môn còn có mấy chục nghìn binh lính năm nước bày trận…”
Vị sĩ quan kia lắc đầu đáp: “Tôi cũng không rõ, nhưng tôi tin chủ soái! Bởi vì anh ấy là long soái năm sao của Hoa Quốc! Với thực lực của chủ soái, đừng nói là núi Long Môn nhỏ bé, cho dù là nơi tường đồng vách sắt như ở phương Tây, chẳng phải anh ấy vẫn bình yên vô sự trở về sao? Đừng nghĩ nhiều nữa, tiếp tục canh gác!”
“Rõ!”
Tiểu đội này nhanh chóng rời đi.
Tiêu Chính Văn lái xe ra khỏi biên giới.
Sau đó anh băng qua con đường núi rậm rạp, nhanh chóng đến nơi cách thị trấn Thụy Hi một kilomet.
Đây là một vách thung lũng.
Trong rừng rậm còn có tiếng gầm gào trầm thấp của không ít dã thú, cùng với tiếng hót của chim muông.
Tiêu Chính Văn nhanh chóng xuống xe, sau khi giấu chiếc xe jeep quân dụng đi, một mình anh vượt qua nửa sườn núi, đến một vách đá nhỏ đủ chứa năm người đứng. Anh lấy một chiếc kính viễn vọng trong balo sau lưng, ngồi xổm xuống, nhìn về thị trấn ở tít sâu trong rừng rậm.
Ba mặt là núi, một mặt là nước, có vị trí chiến lược rất lớn.
Nơi này trở thành cửa ải quan trọng thông tới năm nước.
Lúc này, thông qua kính viễn vọng vẫn có thể nhìn thấy trong thị trấn Thụy Hi, dòng người nườm nượp, xe quân đội của các thế lực và các binh lính có vũ trang đang đi tuần khắp nơi.
Cổng Đông và cổng Bắc là hai cổng vào quan trọng, đã bị quân đội tinh nhuệ của thị trấn phong tỏa, bất cứ ai ra vào thị trấn đều phải kiểm tra nghiêm ngặt.
Tiêu Chính Văn quan sát một lúc, sắc mặt nghiêm trọng.
Sau đó.
Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra, gọi cho số trước đó.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Tôi đã đến thị trấn rồi, các anh ở đâu?”
“Vua Bắc Lương hành động nhanh quá, vào từ cổng Đông sẽ có người của chúng tôi tiếp ứng cho anh”.
Đối phương nói xong thì cúp máy luôn.
Tiêu Chính Văn nhìn thị trấn Thụy Hi trước mắt, yên lặng một lúc, sau đó nhảy xuống vách núi, nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Cùng lúc đó, trong pháo đài quân sự núi Long Môn.
Lúc này, trong trại đã có không ít lính đánh thuê tụ tập.
Người đàn ông mặc quân phục dẫn đầu trên mặt có vết sẹo, sắc mặt lạnh lùng, nhếch mép cười dữ tợn, ngồi trong bộ chỉ huy tác chiến, đang hút thuốc.
“Báo cáo tướng quân Trà Tụng, vua Bắc Lương đã xuất quan, với tốc độ của anh ta thì hiện giờ đã sắp đến thị trấn Thụy Hi! Các tai mắt trong thị trấn đã bắt đầu tuần tra gắt hơn!”
“Tốt lắm, chỉ cần Tiêu Chính Văn xuất hiện ở thị trấn Thụy Hi, thì lập tức bắt anh ta! Giết luôn không cần lý do!”
Sắc mặt tướng quân Trà Tụng lạnh lùng, giọng nói khàn khàn.
“Ngoài ra, lập tức dặn dò bên dưới, nếu Tiêu Chính Văn sống sót rời khỏi thị trấn Thụy Hi, chỉ cần anh ta vào địa phận núi Long Môn, thì phải giết bằng mọi giá! Hãy nhớ là anh ta rất mạnh! Bảo các anh em cẩn thận chút! Đừng để bị lộ!”
“Rõ!”
…
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang đi trong đêm tối, cuối cùng anh cũng đến được thị trấn Thụy Hi trước khi trời sáng.
Nhưng anh lại xuất hiện ở cổng Tây.
Sau đó, anh trà trộn vào đoàn người vào cổng Tây buôn bán, sau khi tránh được mấy chốt gác tuần tra, anh đã thành công vào được thị trấn.
Còn lúc này, ở cổng Đông.
Một người đàn ông xuất hiện ở cổng, thu hút sự chú ý của lực lượng canh giữ ở đây.
Mười mấy binh lính mang súng lập tức bao vây người đàn ông lại.
Tên sĩ quan dẫn đầu nở nụ cười lạnh lùng, bước từ sau đám người ra, hút điếu xì gà, chân đi bốt da, nhìn người đàn ông đeo khẩu trang màu đen trước mặt, cười nói: “Ha ha ha, vua Bắc Lương, không ngờ anh dám đến đây một mình thật! Bắt anh ta lại!”
Mười mấy binh lính lập tức xông tới.
Người đàn ông kia phản kháng mấy cái cho có lệ, sau khi đạp ngã mấy người, liền bị mấy khẩu súng chĩa thẳng vào đầu.
Sau đó, anh ta liền ngoan ngoãn chịu trói.
Tên sĩ quan dẫn đầu cười ha hả nói: “Tôi còn tưởng Long Vương phương Đông giỏi giang đến đâu, xem ra chỉ chém gió là giỏi! Không ngờ lại bị Tạp Tán tôi bắt được!”
Dứt lời, hắn lột chiếc khẩu trang của người kia xuống.
Bỗng nhiên!
Hắn nhíu mày, gầm lên: “Anh không phải vua Bắc Lương?”
Người đàn ông kia tỏ vẻ khó hiểu, lạnh lùng đáp: “Tôi chưa từng nói tôi là vua Bắc Lương!”
Dứt lời, anh ta đẩy mấy người trước mặt ra, nghênh ngang bước vào thị trấn từ cổng Đông.
Sắc mặt tên Tạp Tán kia lạnh lùng, tức giận ném chiếc khẩu trang trong tay xuống đất, gầm lên: “Thông báo với các anh em! Vua Bắc Lương đã trà trộn vào thị trấn! Tất cả hành sự cẩn thận!”