Một cỗ khí tức khủng bố từ dưới chân Kiếm Thánh lao thẳng lên chín tầng mây, khiến cho đất trời một phương chợt trở nên u tối chỉ trong nháy mắt!
Bên cạnh hắn còn có một ông lão tóc trắng, thanh kiếm dài trong tay loé lên vô vàn ánh hào quang màu bạc, kinh hoảng cả đất trời!
Sự xuất hiện của hai người bọn họ chính là đại diện cho Vạn Kiếm Cốc!
Nhà họ Doanh của Đại Tần và Vạn Kiếm Cốc cũng chỉ là cá mè một lứa, nếu như cộng thêm nhà họ Khổng thì thực lực thật sự đã cao hơn nhà họ Doanh hiện giờ.
Vậy nên Kiếm Thánh đương nhiên có lý do để cao ngạo!
Ở một nơi khác, bên trong nhà thờ tổ nhà họ Trần, Trần Huy Tổ hết sức nóng ruột nhìn về phía ông lão đang ngồi trên vị trí chủ toạ bên trong đại sảnh.
Ông lão tóc bạc trắng đầu, trông đã có tuổi, dù là như vậy thì khi ngồi trong đại sảnh ông ta vẫn bộc lộ được uy nghiêm vô thượng!
Bên cạnh ông ta có hai nam thanh niên đang rót trà bưng nước cho ông ta, ông ta bình tĩnh đón lấy tách trà, khẽ nhấp một ngụm trà thơm.
“Cụ tổ, vẫn mong nhà họ Trần chúng ta nể tình cậu Tiêu ra tay trượng nghĩa, có thể giúp đỡ điện Thần Long một tay!”, Trần Huy Tổ chắp hai tay, quỳ một gối trên mặt đất, cầu khẩn với vẻ hết sức nóng ruột.
“Hừ! Ông là cái thá gì mà dám ra lệnh cho cụ tổ, lẽ nào cụ tổ còn cần ông phải dạy sao?”, nam thanh niên đứng bên cạnh lạnh lùng quát mắng.
“Nhưng mà…”
“Ông mù đấy à? Không nhìn thấy cụ tổ đang thưởng trà sao? Quấy rầy nhã hứng của cụ tổ, ông có chết vạn lần cũng chẳng thể đền tội!”, nam thanh niên đó liếc nhìn Trần Huy Tổ đang quỳ trước đại sảnh bằng vẻ mặt cao ngạo.
Trần Huy Tổ nghiến răng, lửa giận ngút trời sắp sửa bộc phát!
Thế nhưng một giây sau, khi ông ta nghĩ tới nguy cơ rất lớn mà điện Thần Long đang phải đối diện, mấy người Tần Lương Ngọc có lẽ đều sẽ chết trong trận chiến này thì lại cố gắng áp chế lửa giận trong lòng xuống.
“Còn không mau nhân lúc cụ tổ chưa trách tội ông mà cút sang một bên đi!”, nam thanh niên đó lạnh lùng gằn giọng.
Trần Huy Tổ nheo hai mắt lại, nghiến răng kêu ken két, thế nhưng tới cuối cùng thì ông ta vẫn đứng dậy lui sang một bên.
Trên bầu trời Đế Khư, Hắc Bá cũng đã bị ép phải quay trở lại.
“Cho mấy người một cái chết thể diện, trong vòng ba giây tự sát đền tội đi!”, Tử Cống lạnh lùng lên tiếng, vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Mặc dù điện Thần Long chúng tôi tồn tại ở vùng ngoài lãnh thổ mới chỉ trong thời gian ngắn, thế nhưng cũng vô cùng vững chắc!”, Tần Lương Ngọc lạnh lùng ngẩng đầu lên, cao ngạo lên tiếng.
Trên bầu trời, những bóng dáng khủng bố khí tức đầy mạnh mẽ, nếu đổi là người khác thì sớm đã bị áp chế cho nói không nên lời rồi!
Thế nhưng lúc này, Tần Lương Ngọc lại có thể ứng phó như thường, điều này đủ để nói lên rằng trong suốt khoảng thời gian vừa qua, sự hoàn thiện của bà ta khủng bố tới độ nào!
“Mấy người không có phép tắc như vậy là vì không biết kính trọng tiên hiền, đám người quên nguồn quên gốc giống như mấy người vĩnh viễn không biết thế nào là lòng kính sợ!”
Ông lão bên cạnh Kiếm Thánh cười lạnh lùng, trầm giọng quát mắng.
“Tiên hiền?”, Tần Lương Ngọc lạnh lùng nhìn về phía ông lão kia.
“Tiên sư Khổng Thánh chính là tiên hiền, nếu như đối với tiên sư Khổng Thánh mà cũng không có lòng kính sợ thì mấy người thật đáng chết!”, ông lão lại châm biếm.