Nói rồi Sở Giang Vương vung tay lên, dòng hỗn loạn thời không càng cuồng bạo hơn.
Đây chính là sự đáng sợ của Ngụy Tiên.
Tùy ý có thể sử dụng trận pháp Thời Không, cho dù thực lực có mạnh đến đâu cũng như hư không khi đứng trước thời không.
Người khống chế thời không cũng chính là người khống chế tất cả, trên thế giới này chỉ có duy nhất thời không là có thể tiêu diệt mọi thứ.
Lúc này tình cảnh của Tiêu Chính Văn cực kỳ nguy hiểm, dường như hoàn toàn không có sức đánh trả.
“Hừ! Thằng ranh con, đừng có mà nói mồm nữa, trong dòng hỗn loạn thời không này, ngoài cái chết thì cậu có thể làm được gì?”, Sở Giang Vương cười mỉa, chế giễu nói.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, lắc đầu: “Với tầm nhìn của ông thì không bao giờ hiểu được đâu”.
“Còn thời không hay sống chết mà ông nói đó, ông nghĩ chỉ dựa vào những thứ này là có thể giết được Tiêu Chính Văn tôi sao?”
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn lập tức giơ tay lên.
Ầm!
Không trung bỗng chốc xuất hiện một vết nứt lớn.
Khí tức Đế Vương lan tràn ra, ngay sau đó một người đàn ông cao lớn, đầu đội đế quan, bước ra từ vết nứt hư không.
Khoảnh khắc nhìn thấy người này, con ngươi Sở Giang Vương trợn to, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Bạn của trẫm là người mà ông có thể nhắm vào sao?”
Thần hồn của Lý Thế Hải lập tức xuất hiện trong không trung, tất cả khí tức trong vòng mấy trăm cây số đều thay đổi.
Thần hồn còn sót lại của ông ta luôn lượn lờ trong thành Uông Tử, nhưng không giống người khác, trong thần hồn còn sót lại của ông ta vẫn còn khí tức Đế Vương.
Thế nên đến giờ thần hồn của Lý Thế Hải vẫn lòng vòng ở âm phủ.
Vừa dứt lời, Lý Thế Hải tiến đến trước một bước.
Thoáng chốc mặt đất rung chuyển, khí thế hùng hồn như muốn tiêu diệt cả trời đất.
Thật ra Lý Thế Hải mới là con át chủ bài cuối cùng để Tiêu Chính Văn dám bước vào âm phủ.
Thần hồn còn sót lại của Lý Thế Hải bước đến gần Tiêu Chính Văn lập tức dung hợp hoàn toàn với cơ thể Hạo Thiên.
Lúc này, tương đương với việc Lý Thế Hải và Tiêu Chính Văn cùng dùng chung cơ thể của Hạo Thiên, mặc dù thần hồn của Lý Thế Hải không thể dung hợp với thần hồn của Tiêu Chính Văn, nhưng lại có thể lấy sức mạnh trong thần hồn cho Tiêu Chính Văn mượn.
Khoảnh khắc sức mạnh thần hồn của Lý Thế Hải hòa vào Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay cả không khí xung quanh cũng ngưng đọng lại.
Lúc này một luồng khí tức chấn động trời đất bỗng bùng phát.
Hiên Viên Ngự bên cạnh cũng trợn to há miệng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Lý Thế Hải! Ông… ông dám!”