Chương 721: Cường giả cấp chủ soái
Cùng lúc đó, ở khu vực trung tâm nhất của nhà tù đen.
Đây là khu vực có lực lượng canh giữ mạnh nhất của cả nhà tù đen, gần như một con ruồi cũng không thể ra vào nơi này.
Lúc này, ở vị trí trung tâm của khu vực, trong một lô cốt cao ba tầng được làm bằng sắt thép xi măng.
Trong một căn phòng bí mật nào đó có bảy người đang ngồi, nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử trên vách tường.
Trong màn hình điện tử chính là cảnh tượng Tiêu Chính Văn vừa một chiêu đánh bại 012, đồng thời cũng nhìn thấy anh đang tiến về phía khu Bắc 1! Đây là camera giám sát bên ngoài của nhà tù đen.
Còn bảy người trong căn phòng bí mật, lúc này nhìn thấy cảnh tượng trong camera, sắc mặt đều tỏ vẻ nghiêm túc.
Bởi vì ánh đèn tối tăm nên không nhìn rõ vẻ mặt bọn họ.
Một người trong số họ trầm giọng nói: “Hắn đến rồi, đã giết 013, đánh bại 012, cứ thế này thì sợ là nhà tù đen sẽ xảy ra biến mất, mau nghĩ cách xử lý hắn đi”.
“Ha ha, nói thì dễ, nhưng đó là vua Bắc Lương Hoa Quốc, Long Vương của điện Thần Long, một cường giả cấp chủ soái đó! Xử lý kiểu gì chứ?”
“Trừ khi bảo năm người kia cùng ra tay, nếu không những người ở dưới này đều sẽ thành bia đỡ đạn!”
Nếu để bên ngoài nghe thấy những lời bàn bạc này thì chắc chắn sẽ dấy lên sóng to gió lớn.
Ở đây, các cường giả cấp chiến thần đều chỉ là bia đỡ đạn… Đúng là khó tin!
“Năm người kia chưa chắc sẽ ra tay! Bọn họ không thuộc quản lý của chúng ta, làm việc đều dựa vào sở thích của bản thân”.
Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt u ám, là kiểu người Hoa Quốc điển hình.
Nhưng người đàn ông trung niên phương Tây ngồi bên tay phải ông ta, mắt xanh tóc vàng, cười châm chọc, nói: “Các ông đang sợ gì vậy? Đây là nhà tù đen, tôi không tin một kẻ ngoại lai có thể làm loạn được gì ở đây”.
“Carlo, ý ông là sao?”, một người nhìn người đàn ông phương Tây kia, hỏi.
Carlo cũng giơ tay ra hiệu, nói: “Để tôi điều động binh đoàn lính đánh thuê của tôi, dùng hỏa lực bao trùm, tiêu diệt vua Bắc Lương gì đó! Tôi không tin có người có thể sống sót dưới làn hỏa lực của Carlo tôi!”
“Ha ha!” Người đàn ông trung niên Hoa Quốc kia cười khẩy, nói: “Carlo, ông ngây thơ quá! Ông không biết vua Bắc Lương Hoa Quốc kinh khủng đến mức nào đâu! Không biết cường giả cấp chủ soái biến thái đến mức nào đâu! Trong mắt bọn họ, hỏa lực che phủ mạnh đến đâu cũng chỉ là tép riu! Trừ khi ông có thể điều động vũ khí hạt nhân! Nếu không, trước mặt bọn họ, hỏa lực cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
“Ông! Ông đang khinh thường Carlo tôi sao?”
Người phương Tây tên là Carlo kia lập tức nổi trận nổi đình, đập mạnh bàn đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên Hoa Quốc kia.
Đối phương khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tôi chỉ nói sự thật thôi”.
Đúng lúc hai người định tiếp tục tranh cãi, thì một bóng dáng ngồi ở ghế chủ tọa, được một chiếc áo choàng to rộng che khuất thân hình và diện mạo, chống hai tay lên mặt bàn, đỡ cằm, lạnh lùng nói: “Đủ rồi!”
Căn phòng bí mật lập tức im phăng phắc.
“Thông báo với năm người kia, cứ nói là ý của tôi, bảo bọn họ ra tay, ngăn vua Bắc Lương của Hoa Quốc lại! Không thể để hắn tiếp xúc với 01!”
Người đàn ông cầm đầu nói với giọng điện trầm thấp và u ám. “Rõ!” Mọi người nhanh chóng thống nhất ý kiến.
Chẳng mấy chốc, trong khu giam giữ quan trọng nào đó của nhà tù đen.
Một tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh ở đây.
Sau đó, trong khu giam giữ vang lên tiếng: “05, đến khu Bắc 1, ngăn một người lại!”
Sau đó, cánh cửa nhà giam màu đen rỉ sét của khu giam giữ mở ra, một người đàn ông rất cao, cả người đầy sát khí, mặc đồ luyện võ màu đen, sau lưng giắt một con dao phay rất to, bước từ trong khu giam giữ ra.
Khoảnh khắc đó, đất trời của cả khu giam giữ biến sắc.
Bầu không khí ngập tràn sát khí tỏa ra từ người kia.
Mỗi bước chân hạ xuống như giẫm vào trái tim, khiến mọi người sợ hãi bất an. 05! Một cường giả cấp chủ soái, hôm nay đã bước ra khỏi khu giam giữ.
Đây là sự kiện trước nay chưa từng có ở nhà tù đen.
Cùng lúc đó, bên phía Tiêu Chính Văn.
Lúc này, anh đã đặt chân đến khu Bắc 1, trước mắt anh, một người đàn ông đã ngã xuống đất, cả người toàn là máu. 011! Đã bị hạ gục! 011 nằm dưới đất, nhìn Tiêu Chính Văn vô cùng kinh khủng trước mặt, cười lạnh lùng nói: “Mày không vào trong được đâu, bởi vì phía khu giam giữ đã có một cường giả vô địch tới! Đứng trước người đó, không ai có thể đặt được chân vào đó!”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhấc chân lên, đạp mạnh vào lồng ngực người đàn ông kia, sau đó, rắc một tiếng, giẫm nát vụn lồng ngực hắn.
011 chết ngay tại chỗ.
Cảnh tượng này đã bị camera gần đó ghi lại.
Mấy người trong căn phòng bí mật nhìn thấy thế, cũng tỏ vẻ sợ hãi và phẫn nộ.
“F*ck! 011 cũng chết rồi! Tại sao tên khốn này lại mạnh đến vậy chứ?”
“05 đâu? Sao vẫn chưa đến?” Đúng lúc những người này đang tức giận, thì Tiêu Chính Văn đã cất bước tiến về phía khu giam giữ phía Bắc.
Nhưng mới đi được mấy bước thì anh dừng chân.
Một bóng dáng đang bước từ xa tới, mỗi bước chân hạ xuống lại vang lên tiếng sột soạt, mang đến cảm giác áp lực từ sâu trong linh hồn.
Tiêu Chính Văn nhìn bóng dáng bất ngờ xuất hiện trước mắt, nhíu chặt mày.
Bởi vì anh cảm nhận được, người đàn ông mang theo con dao phay này mang sát khí cấp bậc chủ soái.
Đối phương đi tới, phạm vi mấy dặm xung quanh đều bị bao trùm bởi sát khí dày đặc.
Sau đó, trong ánh mắt của Tiêu Chính Văn, đối phương chậm rãi lấy con dao phay to sau lưng ra, rồi bước chân trở nên nhanh dần, lao tới với tốc độ cực nhanh, giơ cao con dao phay, chém mạnh về phía đầu Tiêu Chính Văn.
Nhát dao này vô cùng bá đạo, mang theo sát khí cuồn cuộn.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn đanh lại, vội lùi về sau. Ầm! Giây phút đó, chỗ Tiêu Chính Văn vừa đứng bị đối phương chém thành một cái rãnh rất lớn.
Hắn không giảm tốc độ, trong khoảnh khắc Tiêu Chính Văn lùi lại, hắn cũng gần như bám sát theo, vung dao lên, định chém ngang người Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn nhíu mày, trong mắt anh bắn ra sự lạnh lẽo ngút trời, lập tức ném con dao quân sự năm cạnh ra, một tiếng keng vang lên, trúng mũi dao của con dao phay to lớn kia.
Cú va chạm này khiến tia lửa bắn ra.
Người đàn ông kia cũng lùi lại hai bước, sau đó giơ dao phay lên tiếp tục tấn công, nhát nào cũng là đòn chí mạng.
Tiêu Chính Văn nhanh chóng phản đòn lại.
Tiếng đánh nhau vang khắp khu rừng.
Âm thanh va chạm “keng keng” không dứt bên tai. Ầm! Bỗng Tiêu Chính Văn giơ chân, đá mạnh trúng con dao phay đang chém về phía đầu mình, đồng thời mượn lực lộn nhào về sau, con dao quân đội năm cạnh trong tay bắn ra, keng một tiếng, trúng chuôi dao phay.
Con dao phay lập tức rơi khỏi tay người đàn ông kia xuống đất, tạo thành một cái hố sâu.
Dao phay vừa rơi xuống, người đàn ông kia đã lao về phía trước, tay đấm chân đá về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn lập tức có phản ứng, đồng thời cũng tung quyền cước đấu lại. “Bịch bịch bịch!” Mỗi cú đấm đủ để đấm nát một chiếc xe tăng.
Mấy chục cái cây to lớn chọc trời trong khu rừng cũng đổ rạp xuống. “Chết!” Cú đấm của người đàn ông kia cũng hội tụ sức mạnh vô tận, thấp giọng gầm lên, đánh về phía lồng ngực Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, cũng tung một cú đấm đánh lại.
“Ầm”, hai nắm đấm va vào nhau.
Tiếng “rắc” vang vọng khu rừng.
Nắm tay của người đàn ông kia bỗng vỡ nát, máu thịt be bét, cả người cũng theo đà lùi lại mấy bước.
Còn nắm tay của Tiêu Chính Văn vẫn hoàn hảo không có vấn đề gì, anh vẫn bình thản đứng ở chỗ cũ.
Tiêu Chính Văn nhìn người đàn ông bị đánh lui, thu nắm đấm lại, giữa đôi lông mày mang theo khí phách, nói: “Anh không phải là đối thủ của tôi, tuy anh rất mạnh nhưng vẫn chưa phải!”