Chương 757: Phiên hiệu Long Viêm
Nửa ngày sau, Tiêu Chính Văn trở về Thiên Tử Các, trả lại Long Kiếm, sau đó nhìn thấy Thiên Tử ở lầu chín của Thiên Tử Các.
Thiên Tử nở nụ cười hiền lành, nói với Tiêu Chính Văn: “Chúc mừng cậu đã thắng nhà họ Viên”.
Tiêu Chính Văn hơi cúi người, nói: “Tất cả đều nhờ hồng phúc của Thiên Tử”. “Ha ha ha!” Thiên Tử cười lớn, chỉ vào Tiêu Chính Văn rồi nói: “Cậu đấy, học cách mồm mép láu lỉnh từ khi nào thế, a dua nịnh nọt rồi à?”
Tiêu Chính Văn cũng khẽ cười, ngồi xuống đối diện Thiên Tử.
Sau đó, Tiêu Chính Văn lên tiếng: “Thiên Tử, Viên Thiên Kiệt – gia chủ nhà họ Viên đã đạt đến thực lực Bán Bộ Thiên Vương, ông biết chuyện này không?”
Thiên Tử nghe vậy thì khẽ nhíu mày, sau khi im lặng một hồi mới nói: “Tôi biết”.
Nghe câu này, mặt Tiêu Chính Văn cứng đờ, hỏi: “Thiên Tử biết Viên Thiên Kiệt đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương, mà không lo lắng Viên Thiên Kiệt giữ tôi lại ở nhà họ Viên sao?”
Thiên Tử cầm ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm trà: “Cậu đang nghi ngờ tôi sao?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu: “Không dám”.
Thiên Tử đứng dậy đi đến trước bệ cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn Long Kinh, nói: “Tiêu Chính Văn à, tôi nhất định phải động vào nhà họ Viên, vừa hay lần này là một cơ hội, tôi tin cậu, mới không ngăn cản cậu. Hơn nữa, tôi cũng có con át chủ bài thích hợp, nếu chuyện thật sự đến bước đường không thể thu dọn và cứu vãn, đương nhiên tôi sẽ dốc hết sức bảo vệ cậu”.
Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, sau đó ngước lên nhìn bóng lưng của Thiên Tử, hỏi: “Thiên Tử, trong kế hoạch của ông, nếu nhà họ Viên phản quốc thì sao? Ông có từng nghĩ sẽ xử lý thế nào không?”
Nghe vậy, Thiên Tử xoay người, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt sắc bén, hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Tiêu Chính Văn đứng dậy, nhìn Thiên Tử với ánh mắt lóe sáng, nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn biết nhà họ Viên có địa vị gì trong lòng Thiên Tử”.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi im lặng chốc lát, Thiên Tử nói: “Tiêu Chính Văn à, nếu nhà họ Viên phản quốc, tất nhiên tôi sẽ đích thân dẫn binh diệt trừ! Đây là ranh giới cuối cùng của tôi, cũng là ranh giới cuối cùng của Hoa Quốc!”
Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn Thiên Tử giải thích nghi ngờ. Ngoài ra, hôm nay ở nhà họ Viên đã xuất hiện một người áo đen, thực lực rất mạnh, chắc hẳn là cường giả Thiên Vương. Không biết người này có phải là con át chủ bài mà Thiên Tử sắp xếp không?”
“Cậu nói cái gì? Cường giả Thiên Vương, xuất hiện ở nhà họ Viên sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Thiên Tử hết sức ngạc, hiển nhiên là không hề hay biết chuyện này.
Tiêu Chính Văn nhìn phản ứng của Thiên Tử cũng hơi sững sờ, nhíu chặt mày, nói: “Thiên Tử không biết chuyện này sao? Người này không phải là người của Thiên Tử à?”
Thiên Tử nhướng mày, lắc đầu nói: “Tôi chỉ sắp xếp ông Long ở gần núi Tiềm Long, nếu nhà họ Viên gây bất lợi cho cậu thì ông Long sẽ ra mặt giải quyết. Tôi cho rằng ông Long đã giải vây giúp cậu, bây giờ xem ra không phải vậy. Hơn nữa, đến giờ ông Long cũng chưa quay lại”.
Trong nháy mắt, bầu không khí bên trong phòng trở nên lắng đọng.
Người áo đen không phải người của Thiên Tử, vậy sẽ là ai?
Thật sự là ông nội sao?
Tiêu Chính Văn vẫn luôn cảm thấy người đó rất quen thuộc với mình.
Hơn nữa, đối phương cũng biết về cuốn sách “Thiên Sơn Thư Lục”.
Chính vào lúc khuôn mặt hai người đang đanh lại thì ông Long trở về, sắc mặt rất nghiêm trọng, bước đến nói nhỏ mấy câu bên tai Thiên Tử.
Sau khi Thiên Tử nghe xong sắc mặt rất khó coi, nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, cậu về trước đi, tôi và ông Long có vài chuyện cần xử lý”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, xoay người rời khỏi Thiên Tử Các.
Ra khỏi cửa, Tiêu Chính Văn quay đầu liếc nhìn Thiển Tử Các, chân mày hơi nhíu lại.
Nhưng anh không truy đến cùng, sau đó anh ngồi xe quân đội đi về phía bệnh viện quân khu gần đó.
Lúc này, đám người Long Lân và Long Ngao đang tiếp nhận chữa trị trong bệnh viện.
Sau khi đánh nhau với người nhà họ Viên, bốn người bị thương đều bị ở mức độ khác nhau.
Long Lân bị thương nghiêm trọng nhất, phải tịnh dưỡng cẩn thận một thời gian.
Đến phòng bệnh nhìn thấy đám người Long Lần nằm trên giường, Tiêu Chính Văn bước lên hỏi: “Thế nào rồi?”
Đám người Long Lân muốn đứng dậy, nhưng bị Tiêu Chính Văn ngăn lại.
“Long Vương, chúng tôi không sao, vài vết thương nhỏ thôi”, Long Ngao cười toe toét.
Tiêu Chính Văn gật đầu, nhìn sang Long Lân, liếc nhìn tình hình thương tích của anh ta, nói: “Cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Long Lân tái nhợt, hơi yếu ớt, ngồi dậy một cách chật vật, nói: “Không sao, đỡ nhiều rồi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Trở về tôi sẽ điều chế vài loại thuốc cho các cậu, các cậu ở đây nghỉ ngơi đàng hoàng trước đi”.
“Cảm ơn Long Vương”.
Bốn người cười đáp.
Tiêu Chính Văn cũng không nán lại lâu mà xoay người rời khỏi bệnh viện.
Ở cửa, một chiếc xe quân đội dừng phía trước, một tướng quân bước xuống từ trên xe, cúi chào nói với Tiêu Chính Văn: “Vua Bắc Lương, đây là thứ Thiên Tử bảo tôi đưa cho anh, nói là thuốc giải chữa cho vợ anh, do nhà họ Viên đưa tới”.
Tiêu Chính Văn nhận lấy thuốc màu xanh mà tướng quân kia đưa đến, liếc nhìn, rồi nói với tướng quân kia: “Cảm ơn Thiên Tử giúp tôi”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người lên xe quân đội, chạy thẳng đến sân bay quân sự Long Kinh, sau đó lên máy bay chuyên dụng, trở về Tu Hà cùng Long Nhất.
Tứ đại Long Tôn tạm thời ở lại Long Kinh dưỡng thương, Long Nhị đến Long Bát thì tiếp tục ở lại chiến khu Bắc Lương.
Sau khi trở về Tu Hà, Tiêu Chính Văn vội vã đến bệnh viện cho Khương Vy Nhan uống thuốc giải.
Đợi khoảng nửa tiếng, Khương Vy Nhan từ từ tỉnh dậy trong cơn mê man.
Mở mắt ra, lúc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan liền bổ nhào đến ôm lấy Tiêu Chính Văn, khóc lóc: “Chồng ơi, hu hu hu, em còn tưởng rằng không gặp lại anh được nữa…”
Tiêu Chính Văn ngồi trên giường ôm Khương Vy Nhan, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, an ủi: “Không sao, mọi chuyện đã không sao rồi”.
Hồi lâu sau, Khương Vy Nhan mới ổn định tâm trạng ngồi trên giường bệnh, bỗng nói: “Đúng rồi chồng này, em nhớ lúc đó có một người lôi em vào nhà kho, đánh em ngất đi. Nhưng lúc đó em không hôn mê, chỉ vì sợ nên mới giả ngất. Em nhớ người đó gọi một cuộc điện thoại cho một người, nói gì mà…”
“Nói cái gì?”
Tiêu Chính Văn gọt táo, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.
Dẫu sao, Viên Văn Sinh đã bị anh chém, năm trưởng lão nhà họ Viên cũng đã chết dưới Long Kiếm, không có gì đáng lo cả.
Sau đó, Tiêu Chính Văn đưa táo đã gọt cho Khương Vy Nhan, mà Khương Vy Nhan cũng bất ngờ nhớ đến từng cảnh tượng lúc đó, ngạc nhiên nói lớn: “Em nhớ ra rồi, lúc đó người đó nói một câu, em không nghe rõ lắm, nhưng câu cuối cùng hình là như cái gì… phiên hiệu Long Viêm…” Rắc rắc! Bỗng nhiên, tay của Tiêu Chính Văn dừng giữa không trung, mặt đầy vẻ hoảng hốt, con ngươi cũng nhanh chóng trừng lớn!
Lúc này, ngay cả Long Nhất ngủ gà ngủ gật bên cạnh cũng bất ngờ giật mình tỉnh giấc, trợn to mắt nhìn Khương Vy Nhan!
Khương Vy Nhan cũng ngơ ngác nhìn hai người, nghi ngờ hỏi: “Sao thế chồng, phiên hiệu Long Viêm này là ý gì?”
Tiêu Chính Văn thu lại vẻ kinh ngạc trên gương mặt, cười nhàn nhạt nói: “Không có gì, em ăn táo đi”. “Ồ”. Khương Vy Nhan nhận lấy quả táo.
Tiêu Chính Văn cũng đứng dậy liếc nhìn Long Nhất, hai người ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra khỏi phòng bệnh.
Long Nhất vội vàng nói: “Chủ soái! Chuyện này không thể nào! Không phải chính tay anh đã giết Xích Diệm Vương ư? Tại sao còn có Long Viêm tồn tại chứ?”
Long Viêm là phiên hiệu trước đây của quân đoàn Xích Diệm!
Cũng là phiên hiệu của quân đoàn tử sĩ bên cạnh Xích Diệm Vương!
Phiên hiệu này đại diện cho một sự thật đáng sợ!
Đó chính là Xích Diệm Vương vẫn còn sống!
Nhưng Tiêu Chính Văn đã tự tay giết Xích Diệm Vương, điều này không hợp lẽ thường!
“Long Nhất, lập tức phát động tinh anh bộ phận tình báo Bắc Lương, điều tra kỹ quá khứ và mọi quan hệ nhân sinh của Xích Diệm Vương! Ngoài ra, lập tức đến Điện Long Các dò hỏi tất cả hồ sơ tài liệu của Long Viêm! Tôi muốn xác nhận, Xích Diệm đã chết hay chưa!”
Tiêu Chính Văn nói với giọng lạnh lùng, sắc mặt lạnh tanh!
Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng mơ hồ cảm thấy sự việc trở nên phức tạp.
Xích Diệm Vương, lẽ nào, ông vẫn chưa chết?