Chương 92: Bắt mẹ con Khương Vy Nhan đến đây!
Ầm!
Câu nói này như sét đánh bên tai Lâm Kiến An!
Sao cơ?
Ninh Dương muốn chủ soái Bắc Lương quỳ xuống xin lỗi cậu ta sao?
Điên rồi, điên rồi! Chắc chắn là điên rồi!
Đây không phải là náo loạn trời mà là náo loạn địa ngục đấy!
Phịch một tiếng! Lâm Kiến An lập tức quỳ xuống trước mặt Từ Kiêu Long, sắc mặt khó coi, toàn thân run rẩy, kêu lên: “Chủ soái! Chuyện này tôi thực sự không biết gì cả! Tên Ninh Dương này không lâu trước đó mới trở về Tu Hà, sao lại chọc vào chủ soái Bắc Lương rồi vậy…”
“Hừ!”, Từ Kiêu Long giận dữ gầm lên, nói: “Cậu đã quên chuyện ba trăm nghìn người Bắc Lương được điều động không lâu trước đó à? Bữa giờ chủ soái Bắc Lương vẫn luôn ở Tu Hà đấy! Dã man hơn nữa là nhà họ Ninh của tên Ninh Dương này còn có mối thù không đội trời chung với chủ soái Bắc Lương Tiêu Chính Văn! Là thù không đội trời chung đấy! Bố mẹ của chủ soái Bắc Lương đã bị nhà họ Ninh ở Tu Hà này bức chết! Em gái Ninh Kỳ Nhi của Ninh Dương còn lừa dối Tiêu Chính Văn, lợi dụng thế lực của bốn đại gia tộc để tiêu diệt nhà họ Tiêu!”
Ầm ầm ầm!
Mỗi câu nói của Từ Kiêu Long như một chiếc búa giáng mạnh vào lồng ngực Lâm Kiến An, sắc mặt ông ta trắng bệch, hoảng sợ nói: “Sao lại như thế được? Sao lại như thế được cơ chứ? Chủ soái, bây giờ tôi sẽ đến Tu Hà, nhất định phải ngăn Ninh Dương gây ra chuyện xúc phạm cấp trên!”
Nói xong, Lâm Kiến An bò dậy định rời đi, nhưng Từ Kiêu Long lạnh lùng nói: “Không cần đâu! Tôi đã bảo Hàn Lợi Dân giải quyết rồi! Cách chức thiếu tá của cậu ta! Ngoài ra, không lâu trước đó tôi đã phái Vương Truyền Minh đến Tu Hà, tôi sẽ thông báo với anh ta xử lý chuyện này!”
Dứt lời, sắc mặt Từ Kiêu Long tối sầm lại, cất bước rời khỏi phòng chỉ huy tác chiến!
Cùng lúc đó, ở Long Các Long Kinh!
Trong phòng họp rộng lớn, sắc mặt bốn các lão Long Các lúc này cũng rất khó coi.
“Hoang đường! Đúng là hoang đường! Tôi vừa nhận được báo cáo của Từ Kiêu Long, thấy bảo một thiếu tá dự bị ở chiến khu Đông Nguyên của anh ta, tên là Ninh Dương gì đó, muốn chủ soái Bắc Lương công khai quỳ xuống xin lỗi trong bữa tiệc nhậm chức của cậu ta, như vậy chẳng phải trò cười sao? Chủ soái của Hoa Quốc ta sao có thể bị một thiếu tá nhỏ nhoi sỉ nhục chứ? Bây giờ tôi sẽ hạ lệnh bắt tên Ninh Dương này lại, trừng phạt thích đáng!”, Tần Hán Quốc tức giận gầm lên.
“Ông Tần này, ông cũng đừng kích động quá, tên Ninh Dương này không biết thân phận của Tiêu Chính Văn, điều chúng ta cần lo lắng hiện giờ là nhà họ Ninh và Tiêu Chính Văn đã kết thù không đội trời chung, đến chết mới thôi! Nếu lần này thằng nhóc kia lại làm chuyện quá phận như lần trước thì chúng ta phải làm sao?”, ông lão Bành Chấn Quốc lùn béo ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
Giang Vạn Long ngồi ở vị trí trung tâm Long Các, lúc này sắc mặt u ám, do dự một lúc mới nói: “Dù thế nào thì một thiếu tá nhỏ nhoi mà sỉ nhục chủ soái Bắc Lương cũng phải thẳng tay bắn chết theo quân pháp! Nhưng dù gì đây cũng là mối thù giết bố giết mẹ của thằng nhóc kia, Hoa Quốc nợ cậu ấy quá nhiều, chuyện này cứ kệ cậu ấy đi, chỉ cần không gây động tĩnh quá lớn, Long Các sẽ giải quyết giúp! Ông Tần, ông có quan hệ khá tốt với thằng nhóc đó, bảo cậu ấy biết dừng đúng lúc! Đừng gây chuyện lớn quá, nếu không mấy người bề trên chúng ta cũng không tiện ra mặt!”
Tần Hán Quốc gật đầu đáp: “Được, tôi sẽ giải quyết chuyện này”.
…
Về phía Tiêu Chính Văn, sau khi rời khỏi sở chỉ huy quân đội Tu Hà, anh không về thẳng nhà, mà đến tập đoàn của Lý Trường Thắng.
Lúc này Lý Trường Thắng đang run lẩy bẩy đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, nói: “Ngài Tiêu, thuộc hạ cũng đã nghe nói về chuyện nhà họ Ninh rồi, ngài định thế nào ạ?”
Tiêu Chính Văn đứng trước cửa sổ sát đất, chắp tay sau lưng, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Ông nghe ngóng được gì về bốn đại gia tộc rồi?”
Lý Trường Thắng hoảng sợ, quỳ phịch một tiếng xuống đất, nói: “Ngài Tiêu, thuộc hạ vô dụng, vẫn chưa nghe ngóng được gì về bốn đại gia tộc. Đối phương có thế lực quá lớn, thuộc hạ đã tổn thất hai tốp người, nhưng vẫn không tìm hiểu được bất cứ tin tức gì. Chuyện này e là phải bắt đầu từ nhà họ Ninh…”
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế, sắc mặt lạnh lùng, quay lại nhìn Lý Trường Thắng đang run như cầy sấy quỳ dưới đất, nói: “Đứng lên đi, tiếp tục điều tra”.
“Vâng…”, Lý Trường Thắng vội vàng đứng dậy, cung kính đứng sang bên cạnh, sau đó mở miệng hỏi: “Ngài Tiêu, theo lý mà nói, với thân phận, địa vị và thực lực của ngài, muốn điều tra bốn đại gia tộc thì dễ như trở bàn tay, sao ngài lại muốn thuộc hạ làm ạ?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, thở dài, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Tôi đã từng điều động thế lực của mình để điều tra, nhưng như đá chìm đáy biển! Thực lực của đối phương không thể coi thường được, chắc là đã có đề phòng với tôi, nên mấy năm nay tôi mới bảo ông ngầm điều tra giúp tôi”.
Lý Trường Thắng nghe vậy thì thầm gật đầu, sau đó nói: “Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức để nhanh chóng điều tra được manh mối”.
Tiêu Chính Văn khẽ vẫy tay, sau đó nói: “Đúng rồi, ông làm giúp tôi chuyện này”.
Sau đó, Tiêu Chính Văn kể với Lý Trường Thắng chuyện của Khương Thần, bảo ông ta cử người đi xem thế nào. Có những chuyện không cần anh phải ra mặt, để Lý Trường Thắng ra mặt còn hiệu quả hơn.
Dặn dò xong, Tiêu Chính Văn cũng không ở lại nữa mà rời đi luôn.
Cùng lúc đó, ở đại sảnh nhà họ Ninh, một người làm đang nói: “Gia chủ, thiếu gia, tôi vừa nhìn thấy Tiêu Chính Văn rời khỏi sở chỉ huy quân đội Tu Hà, chắc là đến tìm Hàn Lợi Dân”.
Ninh Học Dân nghe vậy thì mặt mũi tối sầm lại, sau khi xua tay ra hiệu cho người làm lui xuống, ông ta hỏi Ninh Dương đang đứng thẳng tắp bên cạnh: “Ninh Dương, con nói xem, nếu tên Tiêu Chính Văn này xin Hàn Lợi Dân ra mặt thật thì chúng ta phải làm sao?”
Ninh Dương lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Bố yên tâm đi, Hàn Lợi Dân này chắc chắn sẽ không đắc tội con vì một kẻ nhỏ nhoi đã xuất ngũ đâu! Tháng sau con đã là thiếu tá, cùng bảo vệ Tu Hà với Hàn Lợi Dân, tổng bộ chiến khu đã ra điều lệnh rồi. Đến lúc đó, con sẽ ngang hàng với Hàn Lợi Dân, con muốn làm gì anh ta cũng không nhúng tay được đâu”.
Ninh Học Dân nghe thấy vậy mới gật đầu, cười vui vẻ nói: “Con trai bố giỏi lắm! Tháng sau con đã là thiếu tá, nhà họ Ninh ta cuối cùng cũng nở mày nở mặt rồi!”
Nhưng đúng lúc này, Ninh Kỳ Nhi bước ra, vẻ mặt tức giận và độc ác, nói với Ninh Dương: “Anh! Em nhất định sẽ công khai sỉ nhục Tiêu Chính Văn vào bữa tiệc mồng tám tháng sau! Em muốn anh ta phải quỳ xuống xin lỗi em! Cả con ả Khương Vy Nhan và đứa con hoang kia nữa, em cũng muốn bọn họ xuất hiện ở bữa tiệc! Em muốn Tiêu Chính Văn tận mắt chứng kiến em sỉ nhục người phụ nữ anh ta yêu thương và con gái của anh ta!”
Lúc nói đến đây, ánh mắt Ninh Kỳ Nhi lóe lên sự thù hận sâu sắc, dường như có thể hòa tan mọi thứ!
Ninh Dương quay người lại, tay chắp sau lưng, mỉm cười nhìn Ninh Kỳ Nhi, nói: “Được! Anh đồng ý với em! Bây giờ anh sẽ bảo người dẫn tới cho em trút giận nhé?”
Dứt lời, Ninh Dương hắng giọng nói: “Người đâu! Cử một đội đến nhà họ Khương, dẫn mẹ con Khương Vy Nhan đến đây cho tôi!”