“Ngược lại là cậu, không biết trời cao đất dày, bàn đến chuyện đúng sai của tiền bối mới là bất đạo”.
Nghe thế Tiêu Chính Văn cũng thấy nực cười với lý luận này của Thanh Dương.
Quả nhiên là học trò của nhà họ Khổng, ai nấy đều là người tàn ác, thế mà lại nói được mấy lời này, đúng là không biết xấu hổ.
“Lão già cổ hủ! Thế gian này thế mà lại có một người mặt dày như ông! Gì mà tôn giả, thánh giả đều nhìn từ góc độ chủ quan của mình, rõ ràng chỉ là mượn cớ thôi”, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng lạnh lùng nói.
Nghe thế trưởng lão Thanh Dương cười nhạo nói: “Đúng thế, ông ta đã ra tay giúp đỡ khi tôi nguy nan nhất, thậm chí có thể nói không có ông ta giúp thì tôi cũng không có ngày hôm nay”.
“Nhưng loại người giống ông ta lại quá xem trọng tình nghĩa và đạo đức, vốn dĩ không hợp để sống ở vùng ngoài lãnh thổ, tôi đã vượt qua ông ta lâu rồi, ngược lại là đang giúp ông ta đấy”.
“Có trách thì chỉ có thể trách ông ta quá tốt bụng, đời sau làm người nên thông minh một chút”.
Với trưởng lão Thanh Dương, những thứ gọi là giới hạn cuối của đạo đức đều là dấu vết của kẻ yếu, cường giả là người đặt ra quy tắc, càng không cần phải tuân thủ giới hạn cuối của đạo đức.
“Nói hay lắm”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn trưởng lão Thanh Dương.
“Hừ, Tiêu Chính Văn, thật ra lúc cậu bảo nhà họ Doanh bảo người đến đây, cậu đã thua rồi, trận chiến này sẽ không có gì hồi hộp cả”.
Nói rồi trưởng lão Thanh Dương đã ra tay.
Chỉ thấy ánh mắt ông ta hiện lên hai luồng sáng lạnh lẽo, mà hai luồng sáng đó thoáng chốc đã biến thành hai chùm sáng như có thực thể lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Trông có vẻ rất bình thường như lại ẩn chứa sát khí.
Dù sao khoảnh khắc ánh mắt này bắn ra, trời đất đều đổi sắc.
Mặt đất bị phủ một lớp sát khí, tất cả cỏ cây hoa lá đều khô héo, cả đất trời này đều toát ra tử khí.
Trên bầu trời mặt trời đỏ rực giống như một bức màn máu, bao phủ mặt đất, thậm chí ánh mắt của mọi người cũng bị mặt trời máu này bao phủ bởi một màu máu.
“Sinh tử trời đất luân chuyển, luân hồi không ngừng. Đây là một thức bí thuật mà tôi tạo ra, luân hồi sinh tử”.
“Một ý nghĩ là sinh tử, cuối cùng đời người không thoát khỏi khổ luân hồi”.
Có sinh có tử, năng lượng sinh tử là cực hạn trên đời này.
Trời đất bị tử khí bao trùm, ngay cả người đứng xem cũng choáng váng.
Không chỉ thế, mặt trời máu đó ở trong không trung càng khiến đáy lòng mọi người sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
Chỉ một chiêu đã không đơn giản là sức mạnh, đây là đang sử dụng pháp tắc của trời đất, hay nói cách khác là trưởng lão Thanh Dương mượn sức mạnh trời đất để diễn hóa luân hồi.