Chương 807: Thái độ của Dược Vương Cốc rất cứng rắn
Một giây sau, ba chưởng giáo lập tức ngã quỵ trên vũng máu!
Con dao quân đội năm cạnh nhuốm đầy máu tươi lại trở về tay Tiêu Chính Văn.
Ninh Cương Hùng nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt vô cùng u ám, đồng thời tim cũng đập điên cuồng!
Tiêu Chính Văn này đã giải quyết xong ba chưởng giáo trong chớp mắt!
Loại thực lực như vậy đúng là khó bề tưởng tượng!
Dù có là ông ta thì cũng không thể giết chết ba chưởng giáo chỉ trong nháy mắt như thế!
Ninh Cương Hùng hoang mang!
Chả trách Thanh Vân Tông lại phục tùng dưới gót chân của Tiêu Chính Văn, tên này quả nhiên không hề tầm thường!
Đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi!
Lúc này, Ninh Tinh Võ cũng hoảng hốt, trốn ra sau người Ninh Cương Hùng, hốt hoảng hét lên: “Bố, chúng ta phải làm thế nào đây? Xem ra tên Tiêu Chính Văn này không hề đơn giản chút nào! Chúng ta có phải đã tính sai rồi hay không…”
Ninh Cương Hùng cau mày rất chặt, nói với Ninh Tinh Võ: “Con rời đi từ con đường bí mật bên trong đại sảnh thẳng tới sau núi! Nhớ kĩ, nhất định bảo báo tin cho Dược Vương Cốc ở Long Kinh! Để người của Dược Vương Cốc báo thù thay cho Linh Khê Tông chúng ta!”
“Hả? Bố, vậy còn bố thì sao?”, Ninh Tinh Võ hoảng hốt, hắn nhìn ra ý định liều chết của bố mình!
Ninh Cương Hùng đanh mặt, nói: “Bố ở đây chặn hắn lại! Con đi trước đi!”
Nói xong, Ninh Cương Hùng đẩy Ninh Tinh Võ vào trong đại sảnh!
Sau đó, ông ta giương đôi mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn đang bước về phía mình, khoé miệng nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Tiêu Chính Văn, quả nhiên cậu còn vượt xa ngoài dự liệu của tôi! Không ngờ cậu đã sắp xếp sẵn trợ thủ từ lâu! Có điều việc cậu tàn sát được Linh Khê Tông của tôi chỉ là hy vọng hão huyền! Tông chủ tôi chính là một đại sư võ đạo trung cấp!”
Nói xong, hai chân Ninh Cương Hùng đạp mạnh lên mặt đất, giơ tay đoạt lấy thanh kiếm dài từ trong tay một đệ tử, sau đó lao về phía Tiêu Chính Văn, nhắm thẳng mũi kiếm về phía tim anh!
Nhìn thấy đối phương cầm kiếm lao tới, Tiêu Chính Văn điềm nhiên bước từng bước tiến lại gần, nói: “Vốn dĩ tôi chẳng có thù oán gì với Linh Khê Tông, có sai thì sai ở việc mấy người ra tay với tôi và vợ! Chỉ một điều này thôi cũng đủ để phán cho mấy người tội chết!”
“Hơn nữa, tôi đã cho mấy người cơ hội ba ngày rồi, đáng tiếc là mấy người lại bị lợi ích che mờ hai mắt, không nghe lời khuyên can, một mực làm theo ý mình!”
“Tất cả những chuyện này đều là sai lầm của một mình ông!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn liền giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh lao ra khỏi tay, phóng thẳng về phía thanh kiếm đang hướng tới của Ninh Cương Hùng!
Những tiếng leng keng vang lên!
Ninh Cương Hùng mở to mắt nhìn thanh kiếm dài trong tay mình dần dần vỡ vụn dưới lực công kích của con dao quân đội năm cạnh!
Sau đó, con dao quân đội năm cạnh mang theo sát khí ngút trời lập tức ghim vào ngực trái của ông ta!
Bụp một tiếng, máu bắn ra tứ phía!
Ninh Cương Hùng quỳ trên mặt đất, ngực trái đã bị máu tươi nhuộm đỏ!
Tiêu Chính Văn tiến lên trước vài bước, giơ chân lên đá thẳng vào người Ninh Cương Hùng, khiến cho ông ta văng ra xa!
“Rầm!”
Ninh Cương Hùng nôn ra mấy ngụm máu tươi, nằm trên mặt đất ôm lấy bên ngực trái, sắc mặt kinh hoảng nhìn Tiêu Chính Văn cao ngạo xa cách trước mắt!
Khoảnh khắc này, ông ta cuối cùng cũng biết sợ rồi!
Người thanh niên trước mắt quá mức khủng bố!
“Rốt… rốt cuộc cậu là ai? Làm thế nào mà lại có thực lực khủng khiếp đến vậy?”
Ninh Cương Hùng hoảng hốt lên tiếng hỏi.
Tiêu Chính Văn nhìn Ninh Cương Hùng nằm trong vũng máu, nói: “Tôi là ai quan trọng đến thế sao? Ninh Cương Hùng, bây giờ, ông đã thấy hối hận vì ra tay với tôi và vợ tôi chưa?”
Ninh Cương Hùng nghiến răng, cau mày, nhìn toàn bộ đám đệ tử đang ôm đầu quỳ trên mặt đất, còn cả đám chưởng giáo, trưởng lão và chấp sự đã đầu hàng ở bên kia.
Ông ta bỗng ngửa đầu cười lớn, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt ác độc, nói: “Tiêu Chính Văn! Tôi thừa nhận là cậu rất mạnh! Thế nhưng, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn! Linh Khê Tông của tôi không hề kém cỏi giống như Thanh Vân Tông! Sau lưng Linh Khê Tông còn có Dược Vương Cốc xếp hạng tám trong võ tông Hoa Quốc chống lưng!
Nếu như cậu dám giết tôi, huỷ hoại Linh Khê Tông của tôi thì cũng chính là đắc tội với Dược Vương Cốc! Đến lúc đó Dược Vương Cốc nổi giận thì cậu chỉ có con đường chết mà thôi!”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhếch mép nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Vậy thì để tôi nói với ông, tôi chính là người giỏi hơn người giỏi nhất, ông cảm thấy sao?”
Lộp bộp!
Nghe thấy lời nói kiêu ngạo này, trong lòng Ninh Cương Hùng chợt cảm thấy run rẩy!
Nếu như là người bình thường nói ra câu này, Ninh Cương Hùng nhất định sẽ mắng chửi không ngớt!
Thế nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn nói ra câu ấy, trong lòng Ninh Cương Hùng trở nên trống rỗng!
Bởi vì sát khí trên người Tiêu Chính Văn quá lớn!
Loại hơi thở ấy cả đời này ông ta chỉ thấy đúng có một lần!
Đó là dược sư Hoàng-cốc chủ của Dược Vương Cốc!
Thế nhưng dù có là dược sư Hoàng thì cũng không có được sát khí nồng đậm như trên người Tiêu Chính Văn lúc này, quá dọa người, quá đáng sợ!
Giống như người đang đứng trước mắt ông ta lúc này là một Tu La nhìn đời bằng nửa con mắt, thảm sát cả triệu quân địch vậy!
“Ha ha! Tiêu Chính Văn, cậu đang doạ tôi đấy à? Ý của cậu là ngay cả Dược Vương Cốc thì cậu cũng chẳng coi ra gì sao?”
Ninh Cương Hùng cười gằn, sát khí trong mắt bắn ra tứ phía.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Dược Vương Cốc rất lợi hại sao? Nếu như Dược Vương Cốc ra mặt giúp Linh Khê Tông mấy người thì tôi sẽ đánh với Dược Vương Cốc một trận! Nếu như bọn họ không phục thì tôi sẽ dỡ luôn cả tông môn của Dược Vương Cốc!”
“Kiêu căng! Quá kiêu căng rồi! Dược Vương Cốc là tông môn đã được lưu truyền cả nghìn năm ở Hoa Quốc! Loại nhân vật nhỏ bé như cậu sao có thể nói dỡ là dỡ luôn được chứ?”
Ninh Cương Hùng khinh miệt!
Nhưng một giây sau!
Tiêu Chính Văn dùng cặp mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào Ninh Cương Hùng, nói: “Tôi nói dỡ là dỡ!”
Vỏn vẹn chỉ năm chữ nhưng lại mang đầy sát khí bá đạo!
Ninh Cương Hùng bị doạ sợ!
Mãi một lúc lâu sau, ông ta mới phản ứng lại, nói: “Ha ha ha! Tiêu Chính Văn, cậu thua rồi! Con trai tôi đã chạy khỏi Linh Khê Tông, nó sẽ báo cho Dược Vương Cốc sự việc ở Linh Khê Tông!
Cậu cứ đợi lửa giận của Dược Vương Cốc trút xuống đầu đi!”
“Vậy sao?”
Tiêu Chính Văn bật cười lạnh lùng.
Ngay sau đó!
Một bóng người bị ném mạnh từ phía sau tới.
Ba thuộc hạ của điện Thần Long cũng nhanh chóng quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, nói: “Thưa Long Vương, đã bắt được tên muốn tháo chạy rồi!”
Lúc này, khắp người Ninh Tinh Võ đều là bùn lầy, nằm trên mặt đất, vừa nhìn bố vừa khóc lóc nói: “Bố, con không thể tháo chạy được, bọn chúng đã mai phục sẵn người ở sau núi từ lâu rồi…”
Ninh Cương Hùng kinh ngạc nhìn Ninh Tinh Võ trước mặt, trong ánh mắt ngập tràn vẻ thất vọng!
Xong rồi!
Hy vọng của Linh Khê Tông tiêu tan mất rồi!
Một giây sau, Ninh Cương Hùng khó khăn bò dậy, quỳ trước mặt Tiêu Chính Văn, dập đầu cầu khẩn: “Cậu Tiêu! Xin cậu tha cho con trai tôi! Muốn giết thì cậu cứ giết tôi đi!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Ninh Cương Hùng, nói: “Tông chủ Ninh, ban nãy ông còn nhắc đến Dược Vương Cốc để uy hiếp tôi cơ mà, sao bây giờ lại bắt đầu cầu xin rồi thế?”
Ninh Cương Hùng giơ tay tự tát vào mặt mấy cái, nói: “Là tôi hồ đồ! Là tôi đáng chết! Xin cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho con trai tôi!”
Ninh Tinh Võ nhìn bố mình đang cầu xin, bản thân cũng quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy Tiêu Chính Văn, nói trong tiếng khóc nức nở: “Tôi sai rồi! Tôi thực sự sai rồi! Tôi không nên cử người đi ám sát anh và vợ anh! Xin anh tha cho tôi! Sau này tôi không dám nữa đâu! Tôi không muốn chết mà…”
Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng lên tiếng: “Có những chuyện đã làm rồi thì buộc phải trả giá!”
Nói dứt lời, một tia sáng lóe lên!
Ninh Tinh Võ ôm lấy cổ, máu phun ra không ngừng, trợn trừng mắt ngã lăn trên vũng máu!
Ninh Cương Hùng mở to mắt, nhìn con trai mình đang nằm trên mặt đất, xông đến ôm lấy hắn rồi gào lên: “Tinh Võ! Tinh Võ! Con trai của bố! A a a! Tiêu Chính Văn! Mày đáng chết! Bố con tao làm ma cũng sẽ không tha cho mày! Dược Vương Cốc nhất định sẽ báo thù cho bọn tao!”
“Ồn ào quá!”
Tiêu Chính Văn nói, giơ tay lên!
“Pằng!”
Tiếng súng rất lớn vang vọng khắp Linh Khê Tông!
Một viên đạn xuyên thẳng qua trán của Ninh Cương Hùng, hộp sọ vỡ nát!
Một giây sau, ông ta ngã lên trên vũng máu!
Tông chủ và thiếu tông chủ của Linh Khê Tông đều đã chết!
Sau đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bên ngoài cửa.
Những tốp binh lính được trang bị vũ trang xông vào bên trong, nhanh chóng bắt giam đám đệ tử của Linh Khê Tông!
Tiêu Chính Văn cũng đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Hán Quốc!
Điện thoại vừa kết nối, Tần Hán Quốc đã sốt ruột gào lên: “Tiêu Chính Văn! Không được diệt Linh Khê Tông! Đặc biệt là không được giết tông chủ của Linh Khê Tông! Tôi đã gặp mặt chưởng giáo của Dược Vương Cốc, thái độ của bọn họ rất cứng rắn! Ai dám tiêu diệt Linh Khê Tông thì chính là kẻ thù của Dược Vương Cốc! Dược Vương Cốc sẽ dồn toàn lực để báo thù!”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng nói: “Ông Tần, xin lỗi nhé, đã muộn mất rồi, tôi đã giết chết bố con tông chủ Ninh! Nếu như Dược Vương Cốc có ý nhúng tay vào thì tôi tiếp đón bọn họ là được!”
“Cùng lắm thì, tôi sẽ xoá tên Dược Vương Cốc ra khỏi võ tông Hoa Quốc!”