Chương 531: Không nói hai lần
Chẳng bao lâu, Tiêu Chính Văn và Long Lân lên xe đi đến khu Bắc Thành của tỉnh Giang Bắc.
Nơi này là nơi hỗn tạp nhất của tỉnh Giang Bắc, khắp nơi đều là khu giải trí, đánh bài, hộp đêm, quán bar, karaoke.
Nơi này và khu đèn đỏ nổi tiếng nhất Giang Bắc thu hút không ít người địa phương, người ngoại tỉnh và du khách nước ngoài đến check-in, tham quan.
Tóm lại, khu Bắc Thành được gọi là thiên đường của đàn ông, nơi giải trí của phụ nữ.
Sau khi xuống xe, Tiêu Chính Văn và Long Lân nhìn thấy hai bên đường có không ít quán bar, hộp đêm, còn có rất nhiều cô gái trẻ đẹp đứng bên đường đang không ngừng chèo kéo khách tham quan du lịch.
Trong không khí cũng tản ra hơi thở hormone nồng đậm.
Hai người một trước một sau đi vào một quán bar.
Vừa bước vào cửa đã bị tiếng nhạc DJ ồn ào làm cho đinh tai nhức óc.
Sau đó hai người tìm một ghế rồi ngồi xuống.
Không lâu sau, có mấy cô gái trẻ tuổi đi đến nũng nịu gọi anh, muốn hai người mời họ uống rượu, còn ra ám hiệu chỉ cần có tiền là có thể đi ăn khuya với hai người Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn khẽ cười từ chối.
Kết quả đám phụ nữ này còn khịt mũi mắng mấy câu: “Không có tiền mà còn đến đây chơi cái gì? Đúng là xui xẻo!”
Tiêu Chính Văn nhướng mày, không thèm so đo với họ.
Lúc này Long Lân nói: “Long Vương, anh nhìn bên đó kìa, đó chính là đại ca các địa bàn ở ba con đường gần đây, cũng là một thủ lĩnh nhỏ khá có địa vị trong tổ chức Tứ Tuyệt, tên là Hắc Thất. Dưới trướng hắn có năm mươi, sáu mươi đàn em, đều là mấy kẻ liều mạng. Tôi nghe ngóng được tối nay Hắc Thất sẽ có một vụ trao đổi ma túy với một nhóm khách hàng đến từ Lão Miến”.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày, xuyên qua đám đông ồn ào nhìn thấy một nơi trang nhã phía sau quán bar.
Một người đàn ông cường tráng cơ bắp, mặt mày dữ tợn, đang uống rượu với mấy người bạn, bên cạnh có bốn năm vệ sĩ, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, chỗ thắt lưng hơi căng phồng, Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã nhận ra đó là súng.
Không lâu sau, Hắc Thất đứng dậy, đi qua cánh cửa bí mật với mấy doanh nhân nước ngoài vào bên trong quán bar.
Chỉ để lại hai vệ sĩ đứng canh giữ cánh cửa bí mật.
Tiêu Chính Văn nhìn một lúc rồi mới đứng dậy nói: “Đi”.
Dứt lời, anh và Long Lân đi qua đám người đông đúc đến trước cánh cửa bí mật.
Hai người chưa đến gần thì một vệ sĩ trong đó đi đến, giơ tay cản đường Tiêu Chính Văn và Long Lân, lạnh lùng nói: “Quay lại! Người lạ không được vào”.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Tôi đi vệ sinh!”
Tên vệ sĩ đó nhíu mày chỉ về một hướng khác nói: “Nhà vệ sinh ở bên phải”.
Tiêu Chính Văn ngước mắt lên nhìn, sau đó gật đầu. Nhân lúc DJ ồn ào và đám người nhảy nhót, anh giơ tay rút ra một con dao ngắn đâm vào cổ tên vệ sĩ đó.
Bụp!
Có thể nghe được tiếng hầu kết của đối phương bị đâm thủng.
Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn đỡ lấy tên vệ sĩ.
Long Lân bên này cũng đã giải quyết tên vệ sĩ còn lại trong giây lát.
Hai người này còn chưa kịp phản ứng gì thì đã trở thành xác chết.
Tiếp đó, Tiêu Chính Văn và Long Lân kéo thi thể hai người mở cửa ra, đi vào bên trong.
Còn thi thể hai vệ sĩ thì để lại phía sau cánh cửa.
Sau khi vào được cánh cửa bí mật, Tiêu Chính Văn mới phát hiện đây là một lối đi vừa dài vừa hẹp.
Đi khoảng mười mấy bước thì có một cánh cửa. Anh đẩy cửa ra, phía sau cánh cửa không có gì, chỉ có một không gian trống trải.
Lúc này trong không gian đó, đám người Hắc Thất đang bàn vụ làm ăn với người nước ngoài bỗng nghe tiếng cửa bị đẩy vào. Hắn ngước mắt lên nhìn quát: “Làm gì đấy? Ai cho chúng mày vào, ra ngoài giữ cửa!”
Nhưng vừa dứt lời, Hắc Thất đó mới nhìn rõ bóng dáng Tiêu Chính Văn và Long Lân, hắn lập tức đứng lên tức giận nói: “Bọn mày là ai?”
Ngay tức khắc.
Bảy tám đàn em phía sau Hắc Thất rút súng ra nhắm vào Tiêu Chính Văn và Long Lân.
Mấy doanh nhân nước ngoài đến từ Lão Miến đó cũng hoảng sợ, vội vàng rút súng ra nhắm vào đám người Hắc Thất, tức giận quát bằng tiếng Hoa Quốc không lưu loát lắm: “Mẹ kiếp! Bọn mày… xã hội đen đánh chiếm lẫn nhau à?”
Hắc Thất cau mày, khàn giọng mắng: “Đồ ngu, tạm ngừng giao dịch! Bọn mày đi trước đi, mấy ngày nữa tao sẽ đi tìm bọn mày. Bây giờ tao có chút chuyện riêng cần giải quyết”.
Nghe vậy, đám kinh doanh đến từ Lão Miến đó quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn và Long Lân phía sau như hiểu ra gì đó, rồi vội vã thu dọn từng gói ma túy trên bàn, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài từ cánh cửa bí mật khác.
Tiêu Chính Văn không hề có bất kỳ hành động nào, cứ thế thả đám người đó đi.
Anh đút hai tay vào túi quần, bình tĩnh nhìn bảy tám tên đang cầm súng chĩa vào mình trước mặt, lạnh lùng nói: “Dẫn tôi đi gặp đại ca đứng đằng sau các anh, Tứ Tuyệt”.
Nghe anh nói vậy, Hắc Thất hung tợn cười khẩy nói: “Ranh con, mày có biết đây là đâu không? Dám xông vào đây thì mày chỉ có thể chết ở đây thôi, còn muốn gặp đại ca Tứ Tuyệt, mày đang nằm mơ sao?”
Tiêu Chính Văn nhún vai nói: “Tôi không thích lặp lại lần thứ hai”.
Nghe thế, sắc mặt Hắc Thất lập tức trở nên nham hiểm, lạnh như băng nói: “Muốn chết hả?”
Ngay sau đó, bảy tám đàn em phía sau hắn nổ súng với Tiêu Chính Văn và Long Lân.
“Pằng pằng pằng!”
Tiếng súng vang lên!
Nhưng!
Ngay lúc đó, Long Lân đã biến thành một bóng đen bổ nhào đi, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn cả viên đạn bắn ra khỏi súng.
Đám người Hắc Thất chỉ thấy từng luồng ánh sáng màu bạc lập lòe trước mắt, bên tai vang lên tiếng “leng keng”, sau đó “xoẹt” vài tiếng.
Dao vung lên tay rơi xuống!
Lúc này, mấy tên đàn em vốn còn đang cầm súng bỗng trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn tay phải của chúng đều đã bị chém đứt lìa, còn đẫm máu xoay mấy vòng trên không trung, sau đó rơi xuống đất.
“A a a!”
“Tay của tôi! Cánh tay của tôi!”
“A a a! Đau quá!”
Ngay tức khắc, bảy tám tên đàn em ôm cánh tay bị đứt lìa, ngã vào vũng máu, không ngừng rên rỉ la hét.
Cùng lúc đó, con dao trong tay Long Lân đã để sát vào cổ Hắc Thất rạch một đường, máu tuôn ra!
Khoảnh khắc đó, Hắc Thất cực kỳ hoảng sợ, cả người run rẩy không thôi, quỳ xuống đất, cố gắng nặn ra nụ cười nói: “Anh ơi, hai vị đại ca đừng đánh nữa, đừng ra tay nữa… Tôi chỉ là một tên tay sai thôi, tha cho tôi một mạng. Không phải các anh muốn gặp đại ca tôi sao? Được, tôi lập tức dẫn các anh đi, chỉ cầu xin các anh đừng giết tôi…”
Tiêu Chính Văn hừ một tiếng, đi đến trước mặt Hắc Thất, đút hai tay vào túi quần, cúi người xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, sau đó nhấc chân lên đạp vào ngực Hắc Thất.
Ầm! Hắc Thất văng ra xa, làm đổ sofa và bàn trà phía sau.
Xương cốt cả người hắn đều rã rời!
Đồng thời một khẩu súng phía sau hắn rơi ra.
“Lúc cầu xin tha đừng nghĩ có thể giở mấy trò vặt vãnh này”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới nói.