“Dù chỉ còn một tàn niệm, vạn quân địch cũng không ngăn nổi tôi!”
Vừa dứt lời, giáo Bá Vương như một con rồng bạc phóng ra.
Trời đất rung chuyển trước luồng khí tức mạnh mẽ này.
Trong phút chốc, sông núi rung chuyển, mặt đất lắc lư, ngay cả mặt trời và mặt trăng cũng mất đi ánh sáng.
Hạng Vũ lúc này như sống lại, kiêu hãnh đứng trên hư không, mắt hổ, râu rồng, dáng vẻ uy nghiêm, như thể đã trở lại thời oanh liệt ấy.
Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn ở âm phủ cũng đang chiến đấu kịch liệt với Dương Giác Thoái.
“Bùm bùm bùm!”
Trong không trung, vô số sóng khí cuộn trào, núi sông lập tức vỡ tan.
Ngay cả Hiên Viên Ngự trốn ở xa cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Ông ta đã từng thấy sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể đối đầu trực diện với Dương Giác Thoái.
“Cậu tạo nghiệp nặng nề, nên xuống mười tám tầng địa ngục mới phải!” trong mắt Dương Giác Thoái bừng bừng lửa hận.
“Tạo nghiệp ư? E rằng không đến lượt ông nói về sai lầm của tôi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn phất tay, một luồng ánh kiếm kèm theo khí tức đáng sợ đồng thời phóng về phía Dương Giác Thoái.
Kiếm Tần Vương?
Dương Giác Thoái không ngờ trong tay Tiêu Chính Văn vẫn còn một con át chủ bài như vậy.
Ông ta còn chưa kịp né tránh thì đã bị nhát kiếm của Tiêu Chính Văn chém thành đôi.
Xác của Dương Giác Thoái từ trên trời rơi xuống, toàn bộ âm phủ đều chấn động.
Lúc này, còn ai dám cản đường Tiêu Chính Văn?
Tiêu Chính Văn không quan tâm quá nhiều đến đám người âm phủ, anh cầm kiếm Tần Vương, đánh vào thành Uông Tử.
Cả đoạn đường, hầu như các thế lực âm phủ đều chủ động nhường đường cho Tiêu Chính Văn.
Trên bầu trời Đế Khư, Hạng Vũ cũng đang trong trận chiến.
Lúc này, tầng mây cuồn cuộn, bao băng như mưa.
Trận đại chiến giữa Hạng Vũ và Tử Cống thậm chí còn chấn động của vùng ngoài vũ trụ.
Trong tinh hà lộng lẫy, Hạng Vũ uy phong lẫm liệt, như bá vương giá lâm, tựa như phủ chúa lại tới, mấy người đối diện tuy rằng trước khi chết cũng chỉ có thể chui xuống dưới chân hắn, còn không đủ tư cách liếm đế giày, nhưng tại giờ phút này, Rốt cuộc hắn chỉ còn sót lại một tia linh hồn!
Dưới sự hợp lực của ba người, Hạng Vũ cũng chỉ có thể cầm hòa.
Nhưng hai vị Kiếm Thánh phía sau ba người họ cũng nóng lòng muốn thử.
Hạng Vũ đâm cây giáo ra, trên bầu trời lập tức xuất hiện một lỗ đen lớn.
“Rầm!”
Một góc bầu trời sụp đổ, trên bầu trời Đông Vực xuất hiện một khối hư vô hỗn độn.
“Không hổ danh là Bá Vương Tây Sở, chẳng trách trước đây ngay cả Lưu Bang cũng từng nói nếu Hạng Vũ không tự sát thì trên đời này không ai thu phục được ông ta!”
Những người xuất thân từ thời đại đó đều thở dài.
Mặc dù Hạng Vũ lúc này không thể so sánh với năm xưa được nữa, nhưng một đòn của ông ta vẫn vô cùng đáng sợ.
Trận đại chiến như thế này mới thật sự là hủy diệt trời đất, phá tan hư không.
“Hừ! Ông chỉ là một tàn hồn, để xem ông cầm cự được bao lâu!”
Tử Cống nghiến răng nói rồi tung đòn.
Trên không trung, một cuộn sách tre cổ mở ra, tia sáng chói lọi ép lui tàn hồn còn sót lại của Hạng Vũ.