Ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn đưa Khương Vy Nhan đến công ty.
Vừa đến nơi, Khương Vy Nhan đã bắt đầu bận rộn.
Tiêu Chính Văn không có việc gì để làm, nên anh chỉ ở trong văn phòng, nghịch điện thoại và xem tin tức quốc tế.
Tuy nhiên, khi anh lướt xem bản tin quân sự quốc tế, lông mày của anh nhíu chặt lại, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng!
Tại biên giới Bắc Lương, liên quân năm quốc gia với hai trăm nghìn người đã tập kết để tiến hành một cuộc diễn tập quân sự liên hợp!
Phía sau, Hiệp hội cấp cao chín nước do Mễ Quốc đứng đầu còn gióng trống khua chiêng làm chỗ dựa cho bọn họ, thậm chí còn cử bộ đội không quân của mình đến tham gia cuộc diễn tập quân sự liên hợp.
Nhìn thấy tin tức này, lông mày Tiêu Chính Văn nhíu chặt lại.
Trực giác nói cho anh biết, cuộc diễn tập quân sự của năm quốc gia lần này chắc chắn không hề thuần túy và đơn giản như vậy!
Rất có thể tin tức về việc anh từ chức đã bị rò rỉ.
Cuộc diễn tập quân sự của năm quốc gia thực chất là đang thăm dò Bắc Lương, thăm dò Long Kinh!
Mà biện pháp của Long Kinh cũng rất đơn giản, đó là cử ra hơn hai trăm nghìn quân Phá Long còn lại ở Bắc Lương để tiến hành diễn tập bắn đạn thật khẩn cấp!
Xem đến đây, Tiêu Chính Văn lập tức lấy điện thoại di động ra, anh định gọi cho Long Nhất.
Tuy nhiên, trong lúc hoảng hốt, anh đã do dự.
Anh đã không còn là vua Bắc Lương, nên không có tư cách đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào với quân lính Bắc Lương nữa.
Nếu không, đó sẽ là một hành vi vượt quá quyền hạn và sẽ bị tru di cửu tộc!
Nghĩ đến đó, Tiêu Chính Văn kìm nén sự bốc đồng của mình và cất điện thoại đi.
Anh nghĩ đám người Long Nhất có thể tự mình giải quyết, dù sao thì họ đã theo anh nhiều năm như vậy, đối phó với tình hình này hẳn là rất đơn giản.
Tiêu Chính Văn không chú ý đến vấn đề này nữa.
Lúc này, Khương Vy Nhan đi giày cao gót, trên tay cầm tài liệu, đôi mày lá liễu khẽ cau lại và đẩy cửa bước vào.
“Vợ”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười vui vẻ, vội vàng đứng dậy, bước ra phía sau lưng Khương Vy Nhan, bóp vai cho cô.
“Sao thế? Công ty gặp vấn đề gì khó giải quyết sao?”
Tiêu Chính Văn đương nhiên nhìn ra vẻ phiền muộn trên khuôn mặt của Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan đặt tài liệu lên bàn, ngả người ra sau, hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại: “Chồng à, gần đây, công việc ở công ty nhiều quá, em gần như làm không xuể. Hội đồng quản trị cũng đang yêu cầu mở rộng hoạt động kinh doanh của công ty, chuẩn bị mở chi nhánh tại các tỉnh và thành phố khác, còn phải mở rộng thị trường ra nước ngoài”.
Nói xong, Khương Vy Nhan hít một hơi thật sâu.
Tiêu Chính Văn gật đầu, anh đã hiểu vấn đề liền nhẹ nhàng bóp vai cho Khương Vy Nhan, nói: “Không sao, cứ từ từ giải quyết, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi”.
Khương Vy Nhan mở mắt, mỉm cười ngọt ngào, cô vươn cổ hôn lên má Tiêu Chính Văn, nói: “Cảm ơn chồng đã luôn ở bên em, nếu không có anh thì em thật sự không biết phải làm sao…”
Tiêu Chính Văn mỉm cười dịu dàng, anh ôm lấy cổ Khương Vy Nhan rồi nói: “Anh là chồng em, anh không ở bên em thì còn có ai có thể ở bên em chứ?”
Lúc anh đang nói câu này thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra một cách thô bạo!
Từ Phân dẫn theo Khương Thần tức giận xông vào, chỉ vào mặt Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn rồi mắng nhiếc: “Hai người vẫn còn mặt mũi mà ở đây anh anh em em được sao? Công ty của Thần Nhi sắp bị các người hại chết rồi!”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cau mày, anh nhìn Từ Phân với ánh mắt lạnh như băng.
Ánh mắt này khiến Từ Phân sợ đến nỗi cả người run rẩy, lập tức thay đổi thái độ, bà ta trách móc với vẻ hơi thiếu tự tin: “Tiêu Chính Văn, mày đừng nhìn tao như vậy, tao... bọn tao đến đây là để nghe một lời giải thích...”
Khương Thần đứng ở phía sau Từ Phân cũng nhe nanh múa vuốt hét lên: “Đúng vậy... cần một lời giải thích!”
Sắc mặt Tiêu Chính Văn tối sầm lại, anh chắp tay sau lưng và lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói! Với thái độ này của các người, tôi không ngại bảo người ném các người ra ngoài đâu!”
Nghe vậy, trong lòng dù có tức giận nhưng Từ Phân cũng không dám làm gì.
Bà ta nói: “Công ty của Thần Nhi sắp phá sản rồi!”
Nghe vậy, Khương Vy Nhan tỏ ra rất nghi hoặc, cô nói: “Mẹ, sao có thể như vậy? Không phải tập đoàn Vy Nhan đã đầu tư vào đó mười lăm triệu tệ rồi sao? Hơn nữa, chuyện này chỉ mới đây thôi, sao có thể sắp phá sản được chứ? Tuần trước, chẳng phải con đã giao cho hai người mấy dự án hợp tác rồi sao? Những dự án đó đều là những dự án có lợi nhuận hàng triệu tệ”.