Chương 579: Tôi muốn bắt ông thì không cần chỉ thị
Nghe thấy vậy, sắc mặt Ngô Hào Sinh sững sờ.
Tiếp đó, ông ta nặn ra nụ cười, nói: “Chủ soái, nên tha thì tha đi, huống hồ tốt xấu gì tôi cũng là phó tổng tư lệnh của Tu Hà, cũng coi như có chút địa vị và thực lực. Còn cậu chẳng qua chỉ là chủ soái tiền nhiệm mà thôi, bây giờ không quyền không thế, tôi thấy vẫn là…”
Ngô Hào Sinh không nói hết, mà dừng lại ở đây.
Nhưng mọi người đều hiểu ẩn ý trong lời nói đó.
Tiêu Chính Văn là chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm, bây giờ không quyền thế thì chính là một người bình thường.
Còn Ngô Hào Sinh là phó tổng tư lệnh Tu Hà, hiện giờ địa vị và thân phận đều cao hơn Tiêu Chính Văn!
Nghe những lời này của Ngô Hào Sinh, sắc mặt Tống Hậu Lượng u ám, tức giận nói: “Ngô Hào Sinh! Ông đang nói gì thế? Dám bất kính với chủ soái Bắc Lương, còn dám nói ra những lời hỗn láo đó, ông coi tôi không tồn tại à?”
Tống Hậu Lượng rất tức giận, tên Ngô Hào Sinh này ngang ngược quá rồi!
Chức vị cao lại dám xem thường luật pháp, còn dám bất kính với chủ soái Bắc Lương!
Thế nhưng.
Ngô Hào Sinh cười khẩy đáp: “Tổng tư lệnh Tống à, đừng kích động thế, không phải tôi đang nói chuyện với chủ soái Bắc Lượng tiền nhiệm sao? Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, mọi người nhường nhau chút, chuyện nhỏ hóa không là được rồi. Hay là tối nay tôi làm chủ, mọi người cùng đến nhà hàng Lê Hoa Lâu, uống ly rượu, thế nào?”
Tống Hậu Lượng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói: “Anh Tiêu, anh thấy thế nào?”
Tiêu Chính Văn nghiêng đầu, nhìn sang Tống Hậu Lượng, lạnh lùng hỏi: “Nếu tôi muốn giam giữ, cách chức ông ta thì cần làm gì?”
Câu nói này tựa như sét đánh ngang tai, chấn động đến mức tất cả mọi người đều run rẩy.
Nhất là Ngô Hào Sinh, sắc mặt nhăn nhó trước, khóe mắt lóe lên sự lạnh lùng, sau đó lắc đầu, tỏ ra rất khinh thường: “Sao, cậu còn muốn cách chức xét xử tôi à?”
Quá là buồn cười!
Một vua Bắc Lương tiền nhiệm mà cũng dám nói năng ngông cuồng.
Lông mày Tống Hậu Lượng nhíu lại, nói: “Anh Tiêu, Ngô Hào Sinh là phó tổng tư lệnh, chức vị của ông ta thay đổi không phải chuyện chúng ta có thể điều khiển, cần bên phía tỉnh quyết định. Hơn nữa muốn giam giữ ông ta, nếu không có chứng cứ liên quan xác thực ông ta vi phạm kỷ luật, thì không thể giam giữ tùy ý được”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Hiểu rồi”.
Sau đó, anh nhìn sang Ngô Hào Sinh đang mang vẻ mặt dửng dưng, nói: “Bây giờ tôi muốn bãi bỏ chức phó tổng tư lệnh của ông, đồng thời giam giữ ông vì tội bao che, vì tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp, ông có lời oán thán không?”
Trong cả phòng thẩm vấn, nhiệt độ bỗng giảm xuống!
Khuôn mặt Ngô Hào Sinh nghi hoặc nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi ngược lại: “Chủ soái Tiêu, lẽ nào vừa nãy cậu không nghe rõ lời tổng tư lệnh Tống nói sao? Chức vị của tôi thay đổi là cần bên phía tỉnh quyết định, ngoài ra, không có chứng cứ xác nhận tôi vi phạm kỷ luật thì các người không có quyền bắt tôi”.
Nói xong câu này, khóe miệng Ngô Hào Sinh nở nụ cười tự tin.
Thế nhưng.
Mày Tiêu Chính Văn lại nhướng lên, khoanh tay nói: “Tôi nói ông có tội thì ông có tội, tôi muốn cách chức ông, không cần bên phía tỉnh quyết định. Nếu ông muốn chứng cứ, được, lát nữa tôi sẽ lấy cho ông”.
Nghe vậy, Ngô Hào Sinh nổi giận!
“Chủ soái Tiêu! Tôi vẫn luôn nói chuyện đàng hoàng với cậu, là kính trọng cậu từng là chủ soái Bắc Lương, nhưng nếu cậu cứ giữ thái độ như thế thì đừng trách Ngô Hào Sinh tôi không nể mặt!”
“Cậu chẳng qua chỉ là một chủ soái tiền nhiệm, không quyền không thế, tôi muốn bắt cậu thì dễ như trở bàn tay!”
Ngô Hào Sinh tức giận quát mấy câu, ánh mắt hiện ra vẻ lạnh lùng.
Lúc này Ngô Minh Triết cũng vội vàng đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Chính Văn chăm chú, nói: “Hừ! Một chủ soái tiền nhiệm thôi mà, bố tao không sợ mày đâu!”
“Hỗn láo! Ngô Hào Sinh, ông muốn làm gì?”
Tống Hậu Lượng tức giận nói: “Có tôi ở đây, tôi xem ông động đến anh Tiêu bằng cách nào!”
Trong nội bộ chính quyền là như vậy.
Mặc dù Tống Hậu Lượng là tổng tư lệnh, Ngô Hào Sinh là phó tổng tư lệnh, về chức vị Tống Hậu Lượng cao hơn Ngô Hào Sinh một bậc, nhưng hai người luôn cạnh tranh kìm kẹp lẫn nhau.
Tống Hậu Lượng muốn làm gì Ngô Hào Sinh cũng phải xin phép tỉnh.
Ngô Hào Sinh cười ha ha, nói: “Tổng tư lệnh Tống, ông đừng dọa tôi, chức quyền của ông không có cách nào động vào tôi đâu”.
“Ông!”
Tống Hậu Lượng nghe vậy, kiềm chế lửa giận trong lòng.
Anh ta đã muốn động đến Ngô Hào Sinh từ lâu, nhưng lực bất tòng tâm, cho nên mãi vẫn không ra tay.
Vả lại, bắt lãnh đạo cấp cao như vậy cũng cần kế hoạch chu đáo, không phải thuận miệng nói mấy câu là được.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại nói một cách lạnh lùng: “Anh ta không có quyền động đến ông nhưng tôi thì có!”
Bỗng nhiên, một tên lính tuần xông vào, hô lên: “Không hay rồi! Có năm trăm binh lính của Sở chỉ huy quân đội đến! Được trang bị đầy đủ vũ trang!”
Cả đám người đều hít sâu một hơi khí lạnh!
“Lộc cộc!”
Giây tiếp theo, tiếng bước chân dồn dập, vang khắp cả phân cục!
Lúc này, cả phân cục đã bị năm trăm binh lính vũ trang đầy đủ bao vây!
Bảy tám chiếc xe jeep xông thẳng vào sân lớn của phân cục!
Sau đó, một sĩ quan mang quân hàm thượng úy trên vai nhanh chóng nhảy xuống từ trên xe, trên người mặc quân phục màu xanh đậm, đeo súng lục, mang giày da, đi xuyên qua những tên lính tuần đã bị dọa sợ sững sờ, bước về phía phòng thẩm vấn!
Bên này, đám người Ngô Hào Sinh cũng đã nhìn thấy thượng úy đang bước đến.
Đối phương phớt lờ bọn họ, bước đến trước Tiêu Chính Văn, đứng nghiêm chào, hô lên: “Tổng chỉ huy, quân đội tôi nghe lệnh, tập hợp xong năm trăm binh lính, chờ anh đưa ra chỉ thị!”
Câu nói này khiến toàn hội trường chết lặng!
Tổng chỉ huy?
Ngô Hào Sinh ngơ ngác, Ngô Minh Triết luống cuống, không dám tin cảnh tượng trước mắt.
Tiêu Chính Văn là tổng chỉ huy ư?
Đương nhiên Ngô Hào Sinh cũng biết chuyện Sở chỉ huy quân đội Tu Hà đã đổi tổng chỉ huy.
Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ được rằng, tổng chỉ huy mới lại là Tiêu Chính Văn!
Không phải cậu ta là chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm, đã từ chức chủ soái sao?
Tại sao lại là tổng chỉ huy mới của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà chứ?
Lúc trán Ngô Hào Sinh đầm đìa mồ hôi, trong lòng sợ hãi hoảng loạn, Tiêu Chính Văn đã khoanh tay đến trước mặt ông ta, lạnh lùng nói: “Phó tổng tư lệnh, bây giờ ông cảm thấy tôi có thể động đến ông không?”
Bùm!
Câu nói này giống như một tiếng nổ, nổ tung trong lòng Ngô Hào Sinh!
Lúc này, Ngô Hào Sinh luống cuống, vội nói: “Tổng chỉ huy Tiêu, xin lỗi, vừa nãy đều là hiểu lầm, cậu rộng lượng từ bi đừng để bụng”.
Thế nhưng Tiêu Chính Văn xua tay, lạnh lùng nói: “Lôi ông ta xuống!”
Bỗng nhiên, hai tên lính bước lên, giữ Ngô Hào Sinh lại.
Lúc đó, Ngô Hào Sinh hét lên đứt hơi khản tiếng: “Không, cậu không thể bắt tôi! Tôi là phó tổng tư lệnh, muốn bắt tôi phải có giấy triệu tập của cấp trên, cậu làm vậy là vượt quy tắc chức quyền!”
“Ầm!”
Tiêu Chính Văn thẳng chân đá Ngô Hào Sinh ra ngoài, lạnh lùng nói: “Tôi muốn bắt ông thì không cần giấy tờ gì cả! Còn về chứng cứ ông vi phạm kỷ luật, rất nhanh sẽ tra rõ! Đưa đi!”
Vừa dứt lời, mấy binh lính đưa toàn bộ đám người Ngô Hào Sinh, Ngô Minh Triết và Hoàng Vân Quang đi!
Ngô Hào Sinh gào thét: “Đáng chết! Cậu không được động vào tôi! Phía sau tôi có nhà họ Viên chống lưng! Tiêu Chính Văn, chúng ta còn sẽ gặp lại! Sớm muộn, tôi cũng sẽ báo thù!”
Khi đám người Ngô Hào Sinh khuất bóng, Tiêu Chính Văn mới nhướng mày nhìn Tống Hậu Lượng, hỏi: “Ngô Hào Sinh có lai lịch gì? Ông ta quen biết nhà họ Viên sao?”