Chương 306: Đập hết cho tao
Phịch!
Phương Văn Tuấn quỳ phịch xuống, khóc gào với bóng lưng đã rời đi của Tiêu Chính Văn: “Sếp ơi, cầu xin anh đừng đuổi việc tôi… Tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, xin anh đấy, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi… Tôi xin dập đầu với anh!”
Nói xong, Phương Văn Tuấn dập đầu xuống đất như giã tỏi!
Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ để lại một câu: “Công ty này không cần một kẻ rác rưởi có thể phản bội công ty bất cứ lúc nào!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn rời đi.
Long Nhất nhìn Phương Văn Tuấn đang quỳ dưới đất, toàn thân run rẩy, lạnh lùng nói: “Đây là anh tự chuốc lấy đấy nhé! Bắt đầu từ hôm nay, mấy người các anh bị đuổi việc! Ngoài ra, chúng tôi sẽ ra thông báo, trong vòng ba năm, không một đơn vị nào ở Tu Hà sẽ tuyển các anh!”
“Còn nữa, các anh hãy nhớ, giữ kín chuyện hôm nay cho tôi! Nếu để tôi biết ai tiết lộ thân phận của ông chủ lớn thì hậu quả tự chịu!”
Nói xong, Long Nhất xoay người, đuổi theo Tiêu Chính Văn đi đằng trước.
Chẳng mấy chốc, đám người Phương Văn Tuấn đã nhận được thông báo của bộ phận nhân sự, sắc mặt trắng bệch rời khỏi tập đoàn Na Nhan.
Ở bên này, Tiêu Chính Văn ngồi trong xe, đọc tài liệu chi tiết trong tay.
Cố Lạc Sinh.
Đây là người đầu tiên Tiêu Chính Văn muốn tìm.
“Bác Cố, bác vẫn còn khỏe chứ?”, vành mắt Tiêu Chính Văn hơi ươn ướt.
Cố Lạc Sinh có thể nói là người trung thành nhất, cũng là bạn chí cốt của bố anh.
Có thể nói, Cố Lạc Sinh đã chứng kiến Tiêu Chính Văn trưởng thành.
Tiêu Chính Văn cũng muốn gọi là bác Cố để tỏ lòng kính trọng.
Năm đó nhà họ Tiêu sụp đổ, Cố Lạc Sinh là người đầu tiên bôn ba vì nhà họ Tiêu, thậm chí còn không tiếc quỳ xuống cầu xin rất nhiều người.
Nhưng ông ấy vẫn không thể ngăn được âm mưu của bốn gia tộc lớn.
Sau đó, Cố Lạc Sinh cũng trở thành cái gai trong mắt nhiều ngưởi ở Tu Hà, bọn họ tốn bao công sức để trù dập ông ấy.
Hiện giờ, theo tài liệu thì Cố Lạc Sinh mở một cửa hàng hoa quả, bán hoa quả để mưu sinh.
“Lái xe đi!”, Tiêu Chính Văn nói.
Long Nhất đích thân lái xe, nhanh chóng đến trước một cửa hàng hoa quả ở đường Tây Lãng.
Xe dừng cách cửa hàng hoa quả mười mấy mét.
Tiêu Chính Văn ngồi trong xe, nhìn một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên đang bận rộn bán hàng ở đó.
Người đàn ông nhìn có vẻ bốn mươi, năm mươi tuổi, nhưng mái tóc đã bạc trắng, khuôn mặt cũng in hằn dấu vết thời gian và những phong sương của cuộc sống vất vả.
Người phụ nữ cũng trạc tuổi, nhưng bởi vì giữ gìn nhan sắc tốt nên nhìn vẫn tươi trẻ.
Bận rộn xong, người phụ nữ còn ân cần cầm khăn bông lau mồ hôi trên khuôn mặt người đàn ông.
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Có thể thấy được đây là một bức tranh rất ấm áp.
Tiêu Chính Văn ngồi trong xe, hít sâu một hơi, không ngờ bác Cố bây giờ lại sống nghèo khó như vậy.
Tuy mở một cửa hàng hoa quả, nhưng theo tài liệu thì nhà bác Cố gánh khoản nợ mấy trăm nghìn tệ, mà khoản nợ này là do bác Cố đã bán hết gia sản, đi khắp nơi nghe ngóng tung tích của Tiêu Chính Văn trong mấy năm sau khi nhà họ Tiêu sụp đổ.
Trong lòng Cố Lạc Sinh, không tìm thấy thi thể Tiêu Chính Văn thì ông ấy vẫn luôn nghĩ anh còn sống.
Chỉ là về sau, không nghe ngóng được gì, mà nợ nần nhiều quá, nên Cố Lạc Sinh mới từ bỏ.
Nhưng đúng lúc này.
Một đám thanh niên côn đồ ăn mặc cà lơ phất phơ đột nhiên đến cửa, lấy ít hoa quả ăn.
“Cố Lạc Sinh, lúc nào thì ông trả tiền đây? Anh Ngưu của chúng tôi đã nói rồi, hôm nay là thời hạn cuối cùng, nếu không có tiền thì đập luôn sạp hoa quả của ông!”
Người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu mặt mày bặm trợn, trên mặt còn có vết sẹo.
Cố Lạc Sinh vội vàng bước lên, khom lưng khuỵu gối nói: “Anh Đao, tôi xin lỗi, cầu xin anh thư thả cho tôi hai hôm, tôi sẽ gom đủ tiền”.
“Lão già khốn kiếp! Ông đùa tôi chắc? Còn đòi thư thả hai hôm?”
Người đàn ông tên là anh Đao kia lập tức túm cổ áo Cố Lạc Sinh, đẩy mạnh ông ấy ngã xuống đất, sau đó tức giận ném hoa quả trong tay nát bét, gầm lên: “Đập cho tao! Đập hết!”