Điều này quả thực đã lật đổ nhận thức của bọn họ!
Mà giờ phút này, Hứa Thương Long đã sớm bị đánh đến không còn hình người, kêu rên thảm thiết không ngừng, dường như mỗi một tế bào trên dưới toàn thân ông ta đều truyền cho ông ta tín hiệu đau đớn!
Ông ta thật sự không thể hiểu nổi, Tiêu Chính Văn sao có thể mạnh như vậy!
Trên con đường chạy trốn, ông ta cũng đã cố gắng phản kích, thậm chí còn phát động nhiều cuộc tập kích bất ngờ nhưng kết quả lại khiến ông ta phải kinh ngạc!
Mỗi một lần đều bị Tiêu Chính Văn dùng trạng thái nghiền ép, trực tiếp hóa giải đòn công kích của ông ta!
Cho đến cuối cùng, Hứa Thương Long cũng từ bỏ việc chống cự!
Vào giờ phút này, ông ta chỉ muốn kết thúc tính mạng của mình càng sớm càng tốt, bởi vì sống là quá đau đớn với ông ta!
"Bịch!"
Khi cơ thể của ông ta chạm đất, lại lần nữa phun ra một ngụm máu lớn!
"Tiêu. . Tiêu Chính Văn. . . nếu cậu còn. . . . là một người đàn ông! Hãy cho tôi chết thoải mái một chút!"
Hứa Thương Long gầm lên giận dữ với Tiêu Chính Văn, miệng tràn ra từng ngụm máu tươi.
Vào giờ phút này, ông ta thậm chí còn nghĩ rằng cái chết là một loại giải thoát!
"Sao hả, không phải ông luôn coi thường thế tục và khinh thường Tiêu Chính Văn tôi sao? Không phải ông nói chỉ cần trong tay tôi không có thần binh thì ông có thể giết tôi bất cứ lúc nào sao?"
"Muốn chết không phải là không thể! Nhưng ông phải quỳ xuống cầu xin tôi!"
Gương mặt Tiêu Chính Văn tràn ngập nụ cười vô hại.
Nhưng nụ cười của anh, trong mắt Hứa Thương Long lại giống như ma quỷ đáng sợ!
"Mẹ kiếp! Tiêu Chính Văn! Cậu ức hiếp người thái quá”.
Hứa Thương Long không nhịn được chửi thề.