Nghe thế Tần Lương Ngọc không khỏi nổi giận.
Bà ta từng là Đại Đế đấy!
Dù trên người bị thương nhưng có ai lại dám nói chuyện với bà ta bằng giọng điệu này không?
Trêu chọc một Đại Đế, cho dù là lúc nào cũng là hành vi tự tìm chết.
“Nếu là ở ngoài thì bây giờ cậu đã chết lâu rồi”, sắc mặt Tần Lương Ngọc trở nên khó coi, lạnh lùng nói.
Tiêu Chính Văn lại không cho là đúng nói: “Như tiền bối đã nói, dù sao sớm muộn gì cũng phải bị nhốt cho đến chết ở đây, chết trong tay tiền bối cũng là một chuyện tốt đẹp. Người xưa có câu, chết dưới hoa mẫu đơn có làm ma cũng phong lưu”.
“Két két két!”
Tiếng nghiến răng ken két vang lên bên tai Tiêu Chính Văn, nhưng cuối cùng Tần Lương Ngọc vẫn không ra tay.
Lúc này hai người đều rơi vào trầm tư, thời gian cũng lẳng lặng trôi qua.
Cho đến nửa tháng sau, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt như tia chớp nhìn Tần Lương Ngọc nói: “Nói cho tôi biết, chữa trị vết thương cho bà có phải chỉ cần đến Dưỡng Thần Đan là đủ không?”
Nghe anh nói thế Tần Lương Ngọc ngạc nhiên nhìn anh nói: “Sao… sao cậu biết, cậu… cậu nhìn lén tôi”.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bên trong núi Thái Thương bỗng chốc lại qua thêm bảy ngày, ngay khi Tần Ngọc Lương nhắm mắt chữa trị vết thương, Tiêu Chính Văn lại đột phá lần nữa.
Cảm nhận được khí tức khác thường xung quanh, Tần Lương Ngọc không khỏi mở mắt ra ngạc nhiên nói: “Cậu thế mà lại đột phá thật à?”
Khí tức Nhân Hoàng cấp sáu không thể nào che giấu hết đó.
Mới có bao lâu chứ?
Từ khi Tiêu Chính Văn bước vào không gian độc lập này đến nay cũng chưa đến một tháng.
Dù có ở trong tình huống thời gian của không gian riêng biệt này nhanh hơn thế giới bên ngoài thì tốc độ đột phá này cũng quá biến thái rồi.
“Dù sao cũng đã gần một tháng, đột phá cũng bình thường”, Tiêu Chính Văn không nghĩ thế bèn nói.
Bình thường?
Một tháng đột phá một lần mà gọi là bình thường?
Tiêu Chính Văn nói thế khiến Tần Lương Ngọc tức đến mức sa sầm mặt mày, ước gì có thể đánh cho Tiêu Chính Văn vài cái.
Thật ra bà ta đâu hề biết nếu không phải do Tiêu Chính Văn quả thật không thể áp chế cảnh giới thì từ ngày thứ hai bước vào đây anh đã đột phá rồi.
Hiện giờ Tiêu Chính Văn cũng khá bất lực, thời gian ở đây trôi qua khá nhanh mà tốc độ tăng cảnh giới của Tiêu Chính Văn cũng tăng lên gấp mấy lần.
Nếu không đột phá nữa, Tiêu Chính Văn sẽ bị nổ mà chết mất.
Hung hăng trợn mắt với Tiêu Chính Văn một hồi, Tần Lương Ngọc mới lần nữa chú tâm nhắm mắt lại.