Tiêu Chính Văn chậm rãi sải bước đi tới bên cạnh cái hố sâu kia, một tay hút lên, cơ thể của Vương Vũ bị Tiêu Chính Văn tóm lấy trong tay!
Vương Vũ lúc này đâu còn chút uy phong gì nữa, bị Tiêu Chính Văn túm lấy vẫn không ngừng giãy giụa, cả người đều không thôi run rẩy!
Khí tức của rồng mà hắn dành cả trăm năm tu luyện lại bị một mũi giáo của Tiêu Chính Văn làm cho tan biến, hay cả canh khí bảo vệ cơ thể cũng bị Tiêu Chính Văn phá vỡ chỉ với một đòn!
Cái tát đó còn đánh nát nhừ cả nửa thân người của hắn, ngay cả nội tạng bên trong cơ thể cũng sắp lòi ra tới nơi!
Máu tươi men theo miệng và vết thương của Vương Vũ không ngừng nhỏ xuống!
“Dùng tôi tế kiếm?”
Tiêu Chính Văn nhìn Vương Vũ, tiện tay quẳng hắn sang khoảng trống bên cạnh!
“Bụp!”
Cả người Vương Vũ rớt xuống đất, lại làm dâng lên khói bụi mịt mờ!
“Kiếm của anh e rằng sắp gãy rồi nhỉ?”, Tiêu Chính Văn lập tức giơ chân lên đạp thẳng xuống mặt Vương Vũ!
“Ôi…chuyện này…”
“Tôi…tôi rốt cuộc đang nhìn cái gì đây? Chuyện này…”
“Chuyện này là thật sao? Tôi…có phải tôi đang nằm mơ hay không?”
Không ít người đều kinh ngạc tới cực điểm, ban nãy Vương Vũ vẫn luôn chiếm ưu thế, hơn nữa Tiêu Chính Văn cũng chỉ có sức chống đỡ chứ không có sức đánh trả!
Sao vừa nháy mắt đã bị Tiêu Chính Văn đánh cho tàn phế luôn rồi?
Lúc này, tất cả mọi người đều mở to hai mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt!
“Không phải anh thật sự cho rằng tôi không phải là đối thủ của anh đấy chứ?”
Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, nói: “Tôi chỉ mượn khí tức của rồng của anh để tôi luyện sức mạnh của xác thịt một chút, thuận tiện lại thử cái trận pháp Thiên Địa Luân Hồi này mà thôi!”
“Chơi đùa với anh, anh lại thật sự coi bản thân là nhân vật lớn gì rồi sao?”
“Nào, dùng tôi tế kiếm đi!”
Tiêu Chính Văn khẽ dùng lực chân, rắc một tiếng, xương sống mũi của Vương Vũ gãy vụn!
Lại nhìn Vương Vũ, phía trước mũi chỉ còn lại hai cái lỗ mà thôi!