“Mặc dù Tiêu Chính Văn rất mạnh nhưng dù sao cũng còn quá trẻ, kinh nghiệm chính là khuyết điểm lớn nhất của cậu ta, có lẽ sẽ đánh bại được cao thủ bình thường, nhưng…”
Nói đến đây, Sandos không khỏi tiếc nuối nói: “Dù sao đó cũng là Quang Minh Tôn! Từ khi bắt đầu trận đấu Tiêu Chính Văn đã nằm ở thế yếu rồi, đây chính là sự khởi nguồn cho bi kịch của cậu ta”.
Mặc dù Sandos rất muốn Tiêu Chính Văn có thể thắng, nhưng chuyện trên thế giới này sẽ không thay đổi theo ý muốn của con người.
Quả nhiên Sandos vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã rơi vào đợt vây đánh điên cuồng của Lục Hoài Viễn.
Quyền ảnh như vũ bão tấn công từng đợt vào người Tiêu Chính Văn.
“Cậu nghĩ cậu dung hợp trái tim rồng Xích Long và trái tim rồng Kim Long thì có thể tung hoành không kiêng dè gì sao? Vậy chỉ có thể nói là cậu còn quá trẻ, quá tự phụ”.
“Dù dung hợp trái tim rồng, muốn có toàn bộ sức mạnh đó cũng phải cần thời gian thích ứng, không phải cứ dung hợp thì có thể có được sức mạnh thật sự của trái tim rồng”.
“Giữa cậu và tôi không chỉ cách biệt về kinh nghiệm đánh nhau đâu. Chỉ riêng về khoảng hiểu biết sức mạnh Long tộc thì cậu cũng đã thua thảm rồi”.
“Tiêu Chính Văn, cả đời này tôi đều theo đuổi và truy tìm bí mật của Long tộc, cậu nghĩ mấy trận pháp đó và thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ không phát sáng của cậu còn có tác dụng sao?”
“Tôi nói cho cậu biết, mọi thứ của cậu đều bị tôi nhìn thấu hết rồi. Thanh giáo dài Liệt Long của cậu chẳng có bí mật đáng nói gì ở trước mặt tôi cả”.
Dứt lời, Lục Hoài Viễn tiếp tục thừa thắng xông lên.
Cứ như ông ta đã nhìn thấu hết mọi con át chủ bài của Tiêu Chính Văn.
Lúc này thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ mà Tiêu Chính Văn thường dùng hoàn toàn không có tác dụng gì nữa.
Cậu ta còn tư cách gì đấu với mình chứ?
Tiêu Chính Văn vừa dung hợp trái tim rồng Kim Long chưa đến nửa năm, cậu ta có thể dùng được mấy trận pháp tinh xảo đó sao?
Chưa kể bây giờ là chiến trường vô cùng nguy hiểm, dù có cho Tiêu Chính Văn thời gian, trận pháp mà anh có thể dùng cũng chẳng có tác dụng gì với Lục Hoài Viễn.
“Cậu nghĩ trước đây cậu giết Âm Dương Tôn thì có thể khiêu chiến với tôi sao? Biết rõ thân phận của tôi thế mà còn dám đến, đúng như tính cách của cậu. Nhưng sự kiêu ngạo của cậu chắc chắn sẽ hại chết cậu”.
“Bây giờ cậu thấy hối hận chưa? Tiếc là cậu không còn cơ hội để đưa ra lựa chọn nữa”.
Lục Hoài Viễn vừa nói vừa tiến thêm một bước.