Ông Lư đang đợi tin tốt của Lâm Thiên Đức, thấy Lâm Thiên Đức trở về với gương mặt be bét máu cũng đoán sự việc đã bị bại lộ.
“Ông… ông Lư, tôi… tôi không hoàn thành được mệnh lệnh, nhưng ông yên tâm, tôi có cách khác để trừng trị tên Tiêu Chính Văn này!”
Ông Lư liếc mắt nhìn Lâm Thiên Đức, cau mày nói: “Cách gì?”
“Ông có biết nhà họ Trương ở Thiên Sơn đang bảo vệ phần mộ Tổ Long không?”
Lâm Thiên Đức nói với giọng điệu nham hiểm.
Người trông coi và bảo vệ phần mộ Tổ Long?
Mặc dù trong võ tông, nhà họ Trương ở Thiên Sơn cũng chẳng phải cao thủ gì.
Thậm chí mấy trăm năm nay, ngay cả cao thủ trên ngưỡng Thiên Vương ba sao cũng chưa từng xuất hiện.
Thế nhưng bất luận có đi tới đâu, không chỉ là võ tông, thậm chí ngay cả giới chính trị cũng phải nể mặt người nhà họ Trương mấy phần!
Bảo vệ phần mộ Tổ Long tương đương với việc vẫn luôn bảo vệ cho Khí Vận của Hoa Quốc!
Vậy nên Hoa Quốc mới có thể hưng thịnh cả năm nghìn năm mà vẫn chưa suy yếu!
Có lẽ cả Hoa Quốc chẳng ai có được công trạng như nhà họ Trương.
“Ý ông là ông có qua lại với người nhà họ Trương sao?”
Ông Lư hơi kinh ngạc.
Cụ ta là trưởng lão của liên minh võ thuật, ngay cả mặt của người nhà họ Trương cũng chưa được nhìn thấy bao giờ!
“Đương nhiên, chẳng qua chỉ là một đứa cháu của nhà họ Trương thôi. Năm nay chừng hai mươi ba hai mươi tư tuổi, người này là một tên háo sắc nên thường đến tìm tôi điều chế loại thuốc kia, bởi thế mà chúng tôi có qua lại với nhau!”
“Chi bằng chúng ta lợi dụng người này khiến cho Tiêu Chính Văn thân bại danh liệt, dù cậu ta không chết trong tay Charlie thì cũng chết vì quốc pháp!”
Lâm Thiên Đức nham hiểm nói.
Chết vì quốc pháp?
Hoa Quốc hình như không có điều luật nào có thể định tội Tiêu Chính Văn.
Một vua Bắc Lương xông pha chinh chiến, trăm trận trăm thắng vì đất nước, ai dám hãm hại chứ?
Trước kia ông Lạc hống hách đến mức nào?
Cuối cùng không phải đã chết dưới tay của Thiên Tử sao?
“Chuyện này e là không thoả đáng, hãm hại Tiêu Chính Văn…”
“Ông Lư, nếu như loan tin ra ngoài Tiêu Chính Văn lừa đảo vơ vét tài sản, bắt cóc giết người, không chuyện ác nào là không làm thì ai trong Hoa Quốc này dám bao che cho cậu ta đây?”
Lâm Thiên Đức cười gằn nói.