Trên đường tới đây, Khổng Tuyên còn bày cho Chu Thụy Chân một ý đồ vô cùng nham hiểm.
Đó là trước tiên mời đám người Tiêu Chính Văn về trang viên, sau đó tổ chức một bữa tiệc đặc biệt cho ba người họ, đồng thời hạ độc vào đồ ăn và rượu, để đám người Tiêu Chính Văn hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng, sau đó tra tấn dã man.
Nếu đám người Tiêu Chính Văn còn không chịu phục tùng thì sẽ dùng thế lực của bọn họ trong giới thế tục, bắt người nhà của đám người Tiêu Chính Văn đến thánh vực, lấy tính mạng của người nhà để đe dọa.
“Bây giờ cậu mới nhớ ra chúng ta là người một nhà sao? Mấy tiếng trước, lúc cậu đuổi cậu Tiêu ra khỏi trang viên, thái độ của cậu rất khác!”
Lý Chính Đạo lạnh lùng đáp.
Từ ánh mắt thâm độc của Khổng Tuyên, Lý Chính Đạo đoán rằng đó là con cháu của Khổng Khâu, người mang đặc tính nham hiểm của Khổng Khâu, hiến kế thâm độc cho Chu Thụy Chân, cho nên Chu Thụy Chân mới ăn nói khép nép như vậy.
Nhưng càng như vậy thì càng không thể khiến Tiêu Chính Văn lấy thân mạo hiểm.
Cùng là thế tử, Lý Chính Đạo biết rất rõ người nhà họ Khổng đều vô cùng nham hiểm, chỉ có người thường không nghĩ ra được chứ không có gì bọn họ không thể làm.
“Ông Lý, ông nói vậy không đúng! Anh Tiêu, chắc anh vẫn chưa biết tôi là ai nhỉ? Tôi là cháu trai đời mười tám của Khổng Khâu, tức là con cháu nhà giáo dục vĩ đại Khổng Tử!”
“Thực ra chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, bởi vì trước đó chúng tôi có chút xung đột với nhà họ Ngụy, cho nên mới đặc biệt đến xin lỗi nhà họ Ngụy!”
“Mà anh Tiêu mới đến, đã làm sai gì chứ? Sao lại phải tham gia vào bữa tiệc tạ lỗi của nhà họ Ngụy? Làm vậy chẳng phải không công bằng với anh Tiêu sao?”
“Hơn nữa chúng tôi đều là người Hoa Quốc, nếu có được lợi ích trong thánh vực, mọi người chia đều cho nhau chẳng phải là rất tuyệt vời sao? Vừa có thể tạo ra lợi ích lớn cho bản thân, vừa có thể tận trung với Hoa Quốc, đây là một mũi tên trúng hai đích sao?”
Khổng Tuyên cười nói giải thích.
“Nói láo! Cùng là thế gia, có một số chuyện, nhà họ Khổng các người có thể lừa gạt người khác, nhưng không lừa nổi chúng tôi đâu! Khổng Khâu có tài đức gì mà dám mạo nhận nhà giáo dục vĩ đại của Hoa Quốc chứ?”
“Bởi vì đệ tử không nhiều, tiền tài không bằng người ta, vậy mà lại quy cho người ta tội danh mưu đồ bất chính! Thử hỏi, luận về vô liêm sỉ, ai dám so bì với nhà họ Khổng các người!”
Lý Chính Đạo chỉ vào mũi Khổng Tuyên, lớn tiếng chất vấn.
“Ông...”
Khổng Tuyên bị Lý Chính Đạo chất vấn đến mức mặt đỏ bừng, nhưng không nói được lời nào.
Mọi thế gia ở Hoa Quốc đều biết chuyện này, thậm chí còn trở thành trò cười của đám thế gia u Lục.
Ngay cả Theodore cũng chế nhạo khinh thường: “Nhà họ Khổng không cần nói đến hai chữ nhân phẩm. Mọi người đều đến từ vùng ngoài lãnh thổ, bản chất của nhà họ Khổng thế nào, chúng tôi đều biết rõ!”
“Có giảng đạo lý hay không, chúng tôi không biết, nhưng nói về độ nham hiểm, nhà họ Khổng đứng thứ hai, ai dám nhận thứ nhất đây?”
Nói xong, Theodore quay sang nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, lâu đài Versailles chúng tôi cũng có thể chia sẻ thành quả thắng lợi với anh, hơn nữa, chúng tôi có thể đại diện cho cả u Lục, hợp lực với Hoa Quốc!”
“Đến lúc đó, chúng ta cùng hợp lực thống trị toàn cầu, Hoa Quốc và u Lục cùng làm chủ thế giới, tôi tin Thiên Tử Hoa Quốc cũng sẽ khen ngợi tài trí của anh Tiêu!”