Khổng Tuyên cũng sa sầm mặt mày, giọng nói không hài lòng lắm.
Mọi người đều là thế tử, không có ai phải sợ ai, dù nhà họ Lý có thế lực nhưng nhà họ Chu và nhà họ Khổng cũng không yếu hơn.
“Tôi quá đáng? Hay lắm, có phải lúc đầu các cậu đồng ý muốn mời cậu Tiêu đến để giúp đỡ, có phải các cậu nói muốn mời cậu Tiêu tham gia tiệc tối không?”
“Thế mà nhoáng cái các cậu lại trở mặt thế à?”
Giọng nói Lý Chính Đạo lạnh như băng, ánh mắt toát ra tia sát khí.
“Ông Lý, ông cũng biết cảnh giới của anh Tiêu quá thấp, tôi nghĩ bây giờ anh ta cùng lắm chỉ mới là Nhân Vương cấp một, ở thánh vực người giống như anh ta không thể giúp gì được”.
“Hơn nữa anh ta vừa không xuất thân từ gia tộc lớn, vừa không phải là người của năm đại danh sơn, chúng tôi có cần phải tôn trọng anh ta không? Nói thẳng ra thì anh ta là cái thá gì!”
Chu Thụy Chân cũng sa sầm mặt mày tức giận nói.
“Được, các cậu nói hay lắm, xem ra những người đến từ thế tục như chúng tôi không xứng làm bạn với các cậu”.
Lý Chính Đạo tức đến môi tái xanh, sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm.
Thấy Lý Chính Đạo đã tức đến mức mặt mày vặn vẹo, Tiêu Chính Văn chậm rãi đứng lên nói: “Ông Lý, chuyện này không liên quan đến ông, hai người mà ông nói trước đó không phải là họ sao?”
“Bảo tôi giúp đỡ loại người này à?”
“Cậu Tiêu, thật xin lỗi, chuyện này là do tôi không xử lý ổn thỏa, mong cậu Tiêu đừng để bụng”.
Lý Chính Đạo vội xoay người nói với Tiêu Chính Văn.
“Đúng là xử lý không ổn thỏa thật”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên.
“Haizz, ông Lý, bây giờ ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng nghĩ chuyện này không ổn”.
Ông Đồng nãy giờ không lên tiếng bỗng xen lời vào.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn ông Đồng cười khẩy nói: “Người lớn tuổi không chỉ có sức khoẻ yếu ớt mà khả năng hiểu biết cũng chẳng khác gì trẻ con nhỉ?”
“Ý tôi là để tâm đến đám người các ông đúng là lãng phí thời gian”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn vỗ vai Lý Chính Đạo nói: “Chúng ta đi thôi”.
Lý Chính Đạo hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, vừa xoay người định rời khỏi đây với Tiêu Chính Văn thì không ngờ ánh mắt ông Đồng bỗng loé lên hai tia sáng.
Sau đó chỉ thấy ông ta giơ tay lên, một cơn gió bỗng đè xuống về phía Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo.
Cùng lúc đó nhiệt độ trong cả sảnh lớn đều giảm xuống âm độ.
Một tên thế hệ sau như Tiêu Chính Văn mà lại dám nói chuyện như thế trước mặt họ?
Tiêu Chính Văn cũng đã cảm nhận được sát khí phía sau lưng nhưng không thèm quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ông cả gan đánh ra đòn này thì tôi sẽ khiến ông chết không toàn thây”.
Bầu không khí trong sảnh lớn bỗng chốc trở nên căng thẳng.
“Thôi vậy, ông Ngụy sắp đến rồi, cứ để họ đi đi”.
Chu Thụy Chân khoát tay lạnh lùng nói.
Dù sao Lý Chính Đạo cũng đang ở bên cạnh Tiêu Chính Văn, ngộ nhỡ ra tay làm Lý Chính Đạo bị thương, ngược lại sẽ khiến nhà họ Chu gặp rắc rối.
“Để chúng tôi đi? Chu Thụy Chân, cậu chắc chắn sẽ hối hận vì chuyện này hôm nay”.
Lý Chính Đạo quay đầu lại lạnh lùng nhìn Chu Thuỵ Chân nói.
“Ông Lý, chuyện hôm nay đến đây thôi, chuyện của thánh vực không cần ông nhúng tay vào nữa, chúng tôi có thể tự giải quyết! Mời về cho”.
Chu Thụy Chân làm động tác mời với Lý Chính Đạo.
“Hừ! Chỉ một Nhân Vương cấp một cũng xứng giúp chúng ta à? Đến việc xách giày cho chúng ta cũng chê tay anh ta bẩn nữa là”.
Khổng Tuyên cũng chế giễu nói.