Chương 426: Dạy anh ta một bài học nhớ đời
Hai tên bảo vệ đứng canh ngoài cửa mắt thấy tình hình bên trong liền trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Đó chính là đội trưởng Vương, một đấu ba không thành vấn đề, vậy mà bây giờ lại bị điện giật nằm rạp xuống đất.
“Tên khốn mày ở đâu chui ra, muốn chết hả?”
Một trong hai tên bảo vệ sắc mặt u ám, lấy ra gậy chống bạo động từ thắt lưng, đột nhiên xông lên đánh thẳng vào đầu của Tiêu Chính Văn!
Nếu một gậy này mà đánh vào đầu thì không biến thành đần độn cũng bị bại não!
Tiêu Chính Văn nhướng mày, cảm xúc trên mặt nhanh chóng trở nên lạnh lùng, khí thế trên người cũng vô cùng sắc bén!
Anh không ngờ đối phương dám ra đòn hiểm với mình!
Trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn đã cướp được cây gậy từ trong tay của tên bảo vệ, đồng thời trong khi tên bảo vệ còn đang sững sờ thì anh đã đá một cước khiến hắn va vào cửa sổ kính!
Rầm rầm rầm!
Cửa kính vỡ vụn, tên bảo vệ bay thẳng ra từ cửa kính, nặng nề ngã phịch xuống đất, mãi một lúc lâu vẫn không đứng lên được!
Tên còn lại sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì đã sợ hãi run lẩy bẩy, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha mạng: “Anh Tiêu, anh rộng lượng từ bi, chúng em cũng là làm theo lệnh của phó giám đốc Lý, anh đừng…”
Bịch!
Tiêu Chính Văn nhấc chân đá một cước khiến hắn bay ra ngoài từ cửa chính.
Toàn bộ cánh cửa bật tung vì lực va chạm quá lớn, nửa cánh còn lại cũng bị bung ra!
Có thể tưởng tượng được bây giờ Tiêu Chính Văn tức giận đến mức nào!
Lúc này hai tên đàn em của Lưu Phong ở bên ngoài đã sợ tới mức chết lặng tại chỗ, tư thế ngay ngắn, thầm lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, quá mạnh mẽ! Không hổ danh là vệ sĩ số một của tập đoàn chúng ta!”
Hai cú đá này có thể nói đã tạo nên ấn tượng sâu sắc trong lòng hai tên bảo vệ đó.
Tiêu Chính Văn ra khỏi phòng bảo vệ, đạp mạnh lên ngực tên bảo vệ đang giả vờ như chó chết khiến hắn hét toáng lên, ôm lấy đùi Tiêu Chính Văn xin tha.
“Quay về nói với phó giám đốc Lý của các người, đừng chọc vào tôi!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, giọng nói như ma quỷ vọng lên ở cửa phòng bảo vệ.
Tiêu Chính Văn nhấc chân, tên bảo vệ vội vàng ôm ngực, cảm ơn rối rít kéo theo người anh em đang nằm dưới đất, cũng mặc kệ đội trưởng Vương đang bị điện giật hôn mê liền vội vàng bỏ chạy thoát thân.
Bọn họ vừa chạy không xa, liền gọi điện thoại cho Lý Hán Minh: “Phó giám đốc Lý, đội trưởng Vương bị điện giật ngất đi rồi, chúng tôi cũng bị đánh…”
Lý Hán Minh vừa rời khỏi bệnh viện, trên cổ quấn băng gạc, một cánh tay đang quấn dở, nghe vậy liền nổi trận lôi đình, lập tức chửi mắng: “Chúng mày chả được cái tích sự gì! Ngay cả một tên vệ sĩ nhỏ bé mà cũng không xong, ngày mai đừng đi làm nữa!”
“Phó… phó giám đốc Lý, hắn còn có lời muốn chuyển đến anh”.
“Nói!”
Lý Hán Minh hậm hực nói.
“Hắn nói, tốt nhất anh đừng chọc vào hắn, nếu không…”
Cúp điện thoại, Lý Hán Minh đá vào lốp xe Maserati: “Mẹ nó, dám uy hiếp ông đây! Tao không tin trị không nổi Tiêu Chính Văn mày!”
“Ôi chao, phó giám đốc Lý, anh bị làm sao thế, sao tức giận vậy?”
Hà Thục Tuệ vừa mới ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy Lý Hán Minh đang bực tức, nhanh chóng chạy tới, dùng vòng ngực 86 của cô ta uốn éo ôm cánh tay của Lý Hán Minh.
Lý Hán Minh hung ác bóp mạnh một bên ngực tròn trịa của cô ta, nói: “Còn ai vào đây nữa! Chính là tên Tiêu Chính Văn, năm lần bảy lượt chống lại anh!”
“Phó giám đốc Lý, thực ra em không hiểu lắm, Tiêu Chính Văn chỉ là một nhân viên nhỏ bé, sao anh mãi mà chẳng làm gì được anh ta thế?”
Hà Thục Tuệ thắc mắc.
Nhắc đến chuyện này, Lý Hán Minh cực kì tức giận, hắn châm một điếu thuốc nói: “Anh không làm gì được hắn sao? Nếu không phải Đỗ Tình Tuyết cản trở thì sao anh lại không làm gì được hắn chứ?”
Tròng mắt Hà Thục Tuệ khẽ chuyển động, bộ ngực khủng áp sát vào người Lý Hán Minh, hai cái đùi trắng như tuyết kề sát vào eo Lý Hán Minh, thì thầm: “Phó giám đốc Lý, thực ra em có quen biết vài người, nếu như chúng ta không thể dạy dỗ Tiêu Chính Văn ở công ty thì chi bằng dạy anh ta một bài học nhớ đời ở bên ngoài”.
Lý Hán Minh nghe xong, cảm thấy rất có lý, vội hỏi: “Người nào, thực lực ra sao? Lần trước tên Tống Thiên Lỗi đó gọi vài người đến, kết quả không biết thế nào mà bị người ta đánh tơi tả”.
“Anh yên tâm, người này em vừa quen biết mấy ngày trước, có chút danh tiếng trong thế giới ngầm ở Tu Hà, nghe nói trong tay có ba bốn mươi đàn em cơ”, Hà Thục Tuệ nói.
“Được, em mau liên hệ ngay cho anh!”
Lý Hán Minh nóng lòng muốn dạy dỗ Tiêu Chính Văn, tốt nhất là để Tiêu Chính Văn biến mất khỏi Tu Hà mãi mãi!