Chương 387: Tống Thiên Lỗi nổi giận
“Nói thừa!”
Sắc mặt Lục Kiến Quốc u ám, nói: “Cậu Tiêu là một thần y xuất chúng, đã cứu sống lão thủ trưởng của tôi! Sao cậu ấy có thể là loại người cố ý kiếm cớ gây sự như cậu nói được chứ? Cậu đã điều tra rõ ràng chưa?”
Cậu ta là thần y xuất chúng?
Mẹ ơi, rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Lúc này, trong lòng Triệu Quốc Hải như dậy sóng to gió lớn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thủ trưởng của tổng tư lệnh Lục là nhân vật tầm cỡ thế nào chứ? Tên Tiêu Chính Văn này sao có thể cứu được người có máu mặt như vậy được?
Chỉ có mấy giây mà cả người Triệu Quốc Hải đã ướt sũng, gã biết hôm nay mình đã đụng phải bàn chông rồi.
Triệu Quốc Hải dùng hai bàn tay đang run rẩy lau mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
Gã biết, bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ cần nói một câu thôi là tiền đồ của gã sẽ tan thành mây khói.
Tiêu Chính Văn đã nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Triệu Quốc Hải, đương nhiên cũng biết trong lòng gã đang nghĩ gì, anh cười nói: “Anh Lục, chắc là đội trưởng Triệu nhầm thôi, hay là để anh ta về điều tra lại nhé?”
Triệu Quốc Hải nghe thấy thế, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn Tiêu Chính Văn đầy cảm kích, vội vàng nặn ra nụ cười, đáp lại: “Phải phải phải, chắc là chúng tôi nhầm rồi, giờ chúng tôi về điều tra lại ngay đây”.
Lúc này, lông mày của Lục Kiến Quốc mới giãn ra, nhưng vẫn nhìn Triệu Quốc Hải đầy nghiêm túc, ra vẻ cấp trên, hạ lệnh: “Điều tra đi! Điều tra rõ ràng! Chúng ta là lính tuần, không được vu oan cho người dân, cũng không thể vì phá án mà bắt bừa một người để gán cho họ tội danh!”
Triệu Quốc Hải gật đầu lia lịa, nói: “Vâng vâng vâng, tổng tư lệnh Lục nói đúng lắm, giờ tôi đi làm ngay, làm ngay đây”.
“Cậu Tiêu hài lòng rồi chứ?”
Lục Kiến Quốc bỗng đổi vẻ mặt khác, mỉm cười nhìn Tiêu Chính Văn.
Trong mắt Triệu Quốc Hải thì đây mới là điều khiến gã kinh hãi hơn.
Không ngờ tổng tư lệnh Lục lại có ý lấy lòng Tiêu Chính Văn.
Đến giờ gã mới biết vừa rồi mình đã lượn qua quỷ môn quan một vòng.
Tiêu Chính Văn gật đầu, khiêm tốn đáp: “Anh Lục cứ nói đùa, đội trưởng Triệu cũng là vì an toàn của người dân, không sao đâu”.
Lúc nói, anh còn cố ý liếc nhìn Triệu Quốc Hải đang đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, thấy gã đang nhìn anh với ánh mắt cảm kích.
Triệu Quốc Hải thở phào nhẹ nhõm, quay đầu dẫn mấy anh em định rời khỏi khách sạn.
“Đội trưởng Triệu đừng vội đi”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Triệu Quốc Hải sững sờ, phía sau vang lên câu nói này, khiến cả người gã rùng mình.
“Sao thế cậu Tiêu?”, Lục Kiến Quốc thấy hơi khó hiểu.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi: “Tống Thiên Lỗi có quan hệ gì với anh vậy?”
Triệu Quốc Hải nghe thấy thế thì hoảng hốt, hai chân cũng run lập cập.
Toi rồi, toi rồi!
“Anh… anh Tiêu, tôi nghĩ chúng ta có chút hiểu lầm rồi, tôi không quen Tống Thiên Lỗi…”
Khóe miệng Triệu Quốc Hải run rẩy, nuốt khan mấy ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Ý của đội trưởng Triệu là muốn tổng tư lệnh Lục điều tra anh chứ gì?”
Triệu Quốc Hải nghe thấy thế thì ngẩn người, phịch một tiếng quỳ xuống đất, cầu xin: “Anh Tiêu, anh Tiêu! Tôi sai rồi! Tôi sai thật rồi! Tôi chỉ nhất thời hồ đồ…”
Lục Kiến Quốc nhìn thấy Triệu Quốc Hải như vậy thì cũng hiểu ra, lạnh lùng quát: “Còn ngơ ra đó làm gì? Bắt cậu ta lại cho tôi, đưa về thẩm vấn!”
Lục Kiến Quốc nổi giận thực sự, khí thế bừng bừng, khiến mấy người mặc thường phục nhất thời không biết nên làm gì.
Bên ngoài có mấy chiếc xe tuần tra kéo còi inh ỏi đến, khi chiếc còng sáng loáng còng vào cổ tay mình, Triệu Quốc Hải biết mình đã xong đời thật rồi.
Tiền đồ của gã đã tan tành, thậm chí nửa đời còn lại cũng phải bóc lịch trong tù.
Các lính tuần vừa đến áp giải Triệu Quốc Hải lên xe rồi mà Lục Kiến Quốc vẫn chưa nguôi giận, ông ta nói mấy câu với Tiêu Chính Văn rồi rời đi.
Đã đến lúc thay đổi vị trí của vài người ở Tổng Cục chấp pháp phân khu Đông Hải ở Tu Hà rồi.
Tiêu Chính Văn cũng không ở lại nữa mà rời đi.
Ở bệnh viện Nhân Dân Tu Hà.
“Vô dụng! Một lũ vô dụng! Tôi nuôi các cậu để làm cái gì hả?”
Tống Thiên Lỗi nằm trong phòng bệnh đơn, đang gầm thét vào điện thoại.
Mấy cấp dưới xung quanh đều cúi đầu đứng bên cạnh không dám ho he tiếng nào.
“Tối nay, tôi muốn cậu ta phải gãy tay gãy chân, bây giờ cậu sắp xếp người qua đó đi! Ngay và luôn!”
Tống Thiên Lỗi tức giận đập chiếc điện thoại xuống đất, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, vẻ mặt u ám.
Chết tiệt, đến Triệu Quốc Hải cũng bị bắt rồi.
Toàn một lũ ăn hại!
Trong lòng Tống Thiên Lỗi bừng bừng lửa giận, bao sắp xếp dành cho Tiêu Chính Văn tối hôm nay đều công cốc.
Không làm gì được Đỗ Tình Tuyết thì đã đành, bản thân hắn còn phải nằm viện nữa.
“Tiêu Chính Văn! Bố mày nhất định phải khiến mày sống không bằng chết!”
Tống Thiên Lỗi nện nắm đấm lên giường bệnh, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, vô cùng đáng sợ.
Hắn đã điều tra được, tên Tiêu Chính Văn này còn là một thằng ở rể bám váy đàn bà.
Đáng ghét!
Đúng là đáng ghét!
Hắn đường đường là tổng giám đốc của công ty dược Lực Dương, đại thiếu gia nhà họ Tống ở Tu Hà, vậy mà còn thua một thằng ở rể?
…
Tiêu Chính Văn rời khỏi khách sạn, mới đi được mấy bước, định gọi xe trở về nhà.
Ánh đèn đầu đường sáng rực, dòng xe nườm nượp, đằng sau lưng anh cách đó không xa, có mấy tên côn đồ đang đứng ở đầu đường hút thuốc. Chúng vứt đầu lọc thuốc, lấy chân giẫm lên, sau đó lén lút bám theo.
Bóng đêm bao trùm, Tiêu Chính Văn đút hai tay vào túi quần, bước đi không mục đích, mấy tên côn đồ cũng bám sát theo sau.
Bọn chúng đang quan sát, đang nhìn mọi người xung quanh.
Nhưng lại không hề biết Tiêu Chính Văn đang nở nụ cười lạnh lùng.
Từ lúc ra khỏi khách sạn, anh đã biết có một đám người đang bám đuôi, chỉ là anh vẫn tỏ ra bình thản.
Xem ra có người không muốn để anh sống yên ổn, vậy thì đừng trách anh.
Mới đi được mấy bước, mấy tên côn đồ phía sau Tiêu Chính Văn thấy anh rẽ vào một con ngõ tối tăm, chúng lập tức vui mừng, đưa mắt nhìn nhau.
Hai tên đi theo Tiêu Chính Văn vào ngõ, còn hai tên canh ngoài ngõ hút thuốc.
Tên dẫn đầu có hình xăm một cái đầu ưng ở cổ, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn trước mặt, rồi quay đầu nhìn đầu ngõ, thấy anh em ra hiệu mới chậm rãi rút con dao gấp ở thắt lưng ra.
“Chỉ cần đâm thằng nhãi này là có thể lấy được năm mươi nghìn tệ”.
Trong lòng hắn thầm mừng, không ngờ chuyện lần này lại dễ dàng đến thế.
Một thằng nhãi trẻ tuổi nhìn có vẻ gió thổi là bay, số tiền này dễ kiếm quá.
Hắn nắm chặt con dao gấp, mũi dao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong con ngõ tối tăm.
Đột nhiên Tiêu Chính Văn xoay người lại, tỏ vẻ vô tội nhìn người đàn ông đang cầm dao sau lưng mình, anh giả vờ không nhìn thấy con dao trong tay hắn, cười hỏi: “Người anh em, anh cũng vào đây đi tiểu à?”
Gã đàn ông xăm mình bị cú xoay người đột ngột của Tiêu Chính Văn làm cho giật nảy mình, hắn nhíu mày, tay cầm con dao gấp, đột nhiên nổi cáu: “Tiểu cái đầu mày ấy! Đi chết đi!”
Khuôn mặt gã đàn ông xăm mình tỏ vẻ dữ tợn, trong mắt hắn, Tiêu Chính Văn chẳng khác gì một xác chết.
Là năm mươi nghìn tệ!
Tiêu Chính Văn nhìn gã đàn ông xăm mình khí thế hung hãn, bất lực lắc đầu, vòng cánh tay lên.
“Bốp!”
Một tiếng động lớn vang lên!
Cái tát của Tiêu Chính Văn và khuôn mặt gã đàn ông xăm mình tiếp xúc thân mật với nhau.
Gã đàn ông xăm mình bị chiếc bạt tai này làm cho lăn một vòng 360 độ dưới đất.
“Mày… mày dám đánh tao?”
Hắn khó khăn lắm mới dừng lại được, đầu óc choáng váng chỉ vào Tiêu Chính Văn gầm lên.