Cơ thể ông ta chao đảo, loạng choạng mấy bước rồi ngã nhào xuống.
“Phịch!”
Thi thể Đoàn Việt Thành ngã xuống đất!
Tiếng vang này cũng đồng thời đánh thẳng vào lòng mọi người.
“Tiêu Chính Văn! Cậu thật to gan! Thủ đoạn quá tàn nhẫn!”
Nhìn thấy thi thể Đoàn Việt Thành ngã trên võ đài, ông Lư vỗ mạnh vào ghế, đứng bật dậy.
“Ồ? Đấu võ mà, dĩ nhiên sẽ có chết chóc, dù sao thì đao kiếm cũng đâu có mắt!”
Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.
“Láo xược!”
Ông Lư giận dữ chỉ tay vào Tiêu Chính Văn mắng nhiếc: “Chẳng lẽ cậu không biết, đấu võ đến điểm mấu chốt là phải dừng lại sao? Môn chủ Đoàn không có ý giết cậu, nhưng cậu thì sao?”
“Vừa ra tay đã dùng ngay chiêu thức giết người! Loại người như cậu không xứng ở lại võ tông!”
“Đúng, ông Lư nói đúng, vừa nãy môn chủ Đoàn chỉ tấn công thăm dò mà thôi! Cậu thì hay rồi, kết liễu luôn tính mạng môn chủ Đoàn chỉ bằng một chiêu, đúng là mất hết tính người!”
“Không sai! Trong võ tông, dù đấu võ sẽ gây thương tích cho nhau nhưng tuyệt đối không có chuyện giết chết đối thủ, cậu thật tàn nhẫn, khiến người khác căm phẫn!”
Mấy môn chủ khác cũng nhao nhao hùa theo ông Lư, chỉ trích Tiêu Chính Văn.
“Hừ!”
Tiêu Chính Văn khinh thường cười khẩy, ánh mắt quét qua đám người ông Lư, giọng nói cũng lạnh băng: “Có phải trong từ điển của các người, ông ta làm gì cũng được, còn tôi thì chỉ có thể đứng đây để bị đánh?”
“Con mắt nào của các người thấy Đoàn Việt Thành đang thăm dò tôi? Con dao đó chém thẳng xuống đầu tôi mà các người lại nói là thăm dò ư?”
“Hơn nữa, mong các người nhớ cho kỹ, Tiêu Chính Văn tôi không phải người trong võ tông, cũng không bị ràng buộc bởi võ tông của các người, rút những thứ quy tắc ràng buộc của các người lại đi”.
“Tôi không quan tâm ông ta là môn chủ gì, cũng không cần biết ông ta là ai, chỉ cần bước lên võ đài, ai cũng phải chuẩn bị tinh thần chết trên võ đài!”
Lời nói của Tiêu Chính Văn tựa như thiên lôi, khiến hồn phách mỗi người có mặt đều bị chấn động!
Hiển nhiên, những thứ mà bọn họ dùng để chèn ép người khác hoàn toàn chẳng có tác dụng gì với Tiêu Chính Văn!
Ông Lư trợn tròn đôi mắt già nua, nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm!
Móng tay dài của cụ ta cũng đâm sâu vào da thịt!
Máu tươi chảy xuống dọc theo các ngón tay ngoằn ngoèo.
Cụ ta căm hận!
Điều khiến cụ ta căm hận không phải Tiêu Chính Văn ra tay làm người khác bị thương, mà bởi vì Tiêu Chính Văn là người đầu tiên dám không giữ thể diện cho cụ ta như vậy!