“Hôm nay, nhà họ Trần chúng tôi mời mọi người tới cũng chính là vì muốn nhân cơ hội này tỏ rõ thái độ với mọi người!”
Trần Ngạo vừa nói ra lời này, sắc mặt của tất cả những người đang có mặt đều chợt biến đổi.
Đặc biệt là những thế lực nhỏ không có chỗ dựa lúc này rõ ràng đều đang lo lắng bất an.
“Mọi người cũng không cần phải vội vàng tỏ rõ thái độ, nhà họ Trần chúng tôi sẽ không làm khó người khác, đương nhiên sẽ cho mọi người thời gian suy xét!”
Nói xong Trần Ngạo quay đầu nhìn về phía cổng.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang dẫn theo mấy người Tần Lương Ngọc sải bước tiến vào trong sân.
Trần Huy Tổ hết sức khách khí đón Tiêu Chính Văn đi vào bên trong.
Cùng với sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn, bầu không khí trong sân đều lập tức thay đổi!
Gần như mỗi người đều có thể cảm nhận được một luồng sát khí ẩn hiện đang bao trùm xung quanh, ai nấy đều hết sức dè chừng.
“Anh Tiêu, không ra tận nơi tiếp đón, vẫn mong anh lượng thứ cho!”
Trần Ngạo chắp tay nói với Tiêu Chính Văn, tươi cười tiến ra đón tiếp.
Ngoài mặt, Trần Ngạo gần như không có chút thù địch nào với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng chỉ bình thản gật đầu với Trần Ngạo.
“Anh Tiêu, mọi người chỉ còn đợi anh thôi, hôm nay thật sự có chuyện lớn buộc phải thương lượng với anh!”, Trần Ngạo cười híp mắt mời Tiêu Chính Văn đi lên trên bục.
“Bảo tôi chọn đứng về phe nào hay là để bọn họ làm câu hỏi lựa chọn?”, Tiêu Chính Văn bình thản lên tiếng.
Thật ra những người có mặt ở đây đều biết rõ hôm nay nhà họ Trần đến đây để đối đầu với Tiêu Chính Văn.
Bữa tiệc này chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
Lúc Tiêu Chính Văn xuất hiện, những thế lực kề vai sát cánh cùng Tiêu Chính Văn cũng lần lượt ưỡn ngực thẳng lưng.
Suy cho cùng, hôm nay, Tiêu Chính Văn là người duy nhất có đủ thực lực và dũng khí để đấu lại nhà họ Trần.
“Anh Tiêu, anh nói gì thế, chưa từng có chuyện chọn phe phái gì cả!” Trần Ngạo cười nói.
“Ồ? Vậy tôi nên hiểu lời lúc nãy của cậu chủ Trần như thế nào đây?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Trần Ngạo.
“Anh Tiêu, thật ra mọi người đều đã nắm rõ thế cục trước mắt, tôi nghĩ các vị ngồi đây, bao gồm cả anh Tiêu đều đang chờ đợi vị tiền bối ẩn dật kia xuất hiện”.
“Hoặc là sự trở lại của chủ lực vùng ngoài lãnh thổ, Bạch Khởi!”
“Nhưng tôi chỉ muốn nói với các vị rằng mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như các vị nghĩ đâu! Một mặt, nhưng vị tiền bối ở ẩn trên núi sâu kia chưa chắc đã muốn xuống núi”.
“Một mặt khác, kết giới vũ trụ vẫn chưa bị phá vỡ hoàn toàn, vì vậy tướng quân Bạch Khởi vẫn cần phải canh giữ kết giới vũ trụ, nếu không, một khi kết giới bị phá vỡ hoàn toàn, địa cầu sẽ mất đi sự bảo vệ!”
“Vì vậy, tôi cho rằng mọi người nên hiểu thức thời mới là trang tuấn kiệt, giữ lại mạng sống sau này mới có tiền đồ!”
Trần Ngạo nói thẳng.