Sau khi Đại Đế U Minh chết, Mã Vương Gia cũng là người duy nhất có tư cách thay thế Đại Đế U Minh, hơn nữa trong âm phủ ông ta cũng có tiếng nói rất lớn.
Nhưng bây giờ lại bị Tiêu Chính Văn giành mất nên ông ta xuất hiện ở đại điện Minh Quân, vừa là ra uy với Tiêu Chính Văn, vừa tuyên bố sự tồn tại của mình với cả âm phủ.
“Cậu Tiêu, mời!”
Phù Kiên làm động tác mời với Tiêu Chính Văn, sau đó dẫn đầu đi về phía đại điện Minh Quân.
Đại tướng Dạ Xoa và mấy người phán quan mặt đen cũng thức thời đi theo phía sau Phù Kiên, Tiêu Chính Văn thích thú nhìn xe ngựa của Mã Vương Gia, sau đó cũng đi theo mọi người đến đại điện Minh Quân.
Đến trước cửa đại điện, Phù Kiên và mấy người phán quan mặt đen đều đồng loạt dừng bước, Tần Quảng Vương bước đến trước nói với Tiêu Chính Văn: “Đại Đế, bọn tôi không có tư cách đi vào đại điện Minh Quân nên chỉ có thể đợi ở ngoài”.
“Mời cậu đi vào đại điện Minh Quân, trong điện có người đang chờ”.
Tiêu Chính Văn không nói gì nhiều, sải bước đi vào đại điện Minh Quân.
Nói là đại điện nhưng thật ra là một thế giới khác thì đúng hơn.
Từ khi bước vào cửa chính đại điện Minh Quân, cảnh tượng trước mặt Tiêu Chính Văn bỗng chốc thay đổi.
Bên trong có núi có sông có đình, cái gì cũng có, trong một đình nhỏ ở giữa hồ cách đó không xa, một người đàn ông tóc dài mặc đồ trắng đang quay lưng về phía Tiêu Chính Văn chơi đàn.
“Tôi là Diêm La đang đợi Đại Đế đến”, vừa dứt lời người đàn ông tóc dài chậm rãi xoay người lại.
Khoảnh khắc Diêm La xoay người lại, Tiêu Chính Văn hơi ngạc nhiên.
Lúc này trên mặt Diêm La Vương xuất hiện hai sợi tơ màu đen rất rõ, giống hệt với sợi tơ màu đen xuất hiện ở Minh Hà.
Gương mặt của Diêm La Vương cũng bị khí màu đen bao phủ, không nhìn rõ khuôn mặt thật.
“Ông là Diêm Vương?”
Diêm La ở phía đối diện hít sâu một hơi: “Đúng thế, trước kia mọi người đều gọi tôi là Diêm Vương, cũng là chủ của âm phủ. Nhưng bây giờ tôi đã không ra khỏi đây mấy ngàn năm rồi”.
Mấy ngàn năm?
Tiêu Chính Văn lập tức nghĩ đến việc Âm Tư cũng quản lý cả âm phủ mấy ngàn năm, lẽ nào bên trong đó có liên quan đến sợi tơ màu đen trên người Diêm Vương.
“Hay nói cách khác, mấy ngàn năm trước ông nhiễm phải sợi tơ màu đen này nên thập điện Diêm Vương mới nhường âm phủ lại cho Âm Tư?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.
“Đúng là thế, nhưng nơi làm tôi nhiễm phải sợi tơ này lại không phải ở âm phủ, cũng không phải là Minh Hà, mà là ở thế tục”.
Nói đến đây, giọng Diêm La trở nên kích động.
“Ở thế tục ư?”, câu trả lời này khiến Tiêu Chính Văn khá bất ngờ.
Thế tục mà cũng bị sợi tơ màu đen này xâm chiếm?
“Đúng thế, thậm chí có thể nói ngay cả cái chết của Đế Tuấn cũng liên quan đến sợi tơ màu đen bí ẩn này, năm đó tôi tình cờ bị sợi tơ màu đen này làm cho bị thương trong một hang động ở thế tục”.