Mà Tiêu Chính Văn lại chẳng buồn liếc nhìn lấy một lần, vẫn đang nhắm mắt ngồi đó.
Lúc này, địa vực bị tử khí bao vây ngày càng trở nên rộng hơn, ngay cả lãnh đạo cấp cao của Thiên Đạo Minh Ước cũng vì thế mà kinh động.
“Đổng Thừa! Còn không để cho cậu ta mau chóng rời đi!”
Một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang lên giữa không trung, khiến cho Đổng Thừa chấn động tới độ tai ê rần, hai mắt cũng hoa hết cả lên.
Giọng nói này chấn động đất trời, ngay cả gia chủ đương nhiệm của nhà họ Khổng cũng bị doạ cho giật nảy mình.
Thiên Đạo Minh Ước đã hoàn toàn nổi điên rồi, nếu như còn không mau chóng để cho Tiêu Chính Văn rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ, ngay tới nhà họ Khổng cũng sẽ bị liên luỵ, vậy nên sau khi giọng nói đó vang lên, gia chủ của nhà họ Khổng mới truyền đạt lại thêm lần nữa.
“Hạn cho ông ba hơi thở, bắt buộc phải để cho Tiêu Chính Văn rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ!”
Gia chủ nhà họ Khổng vừa nói dứt lời, vô số luồng khí tức khủng bố lập tức khoá chặt lấy Đổng Thừa.
Doạ Đổng Thừa toát mồ hôi như mưa, vội vàng thúc giục thuộc hạ mau chóng mở đường qua lại, thả cho Tiêu Chính Văn đi!
Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại chẳng hề có ý dừng tay, khí tức vẫn đang điên cuồng bạo phát, không ít cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cũng đều lở loét khắp người, ngã trên mặt đất không thể dậy nổi!
“Tiêu Chính Văn, chuyện gì cũng đừng nên đuổi cùng giết tuyệt!”
Không ít gia tộc lớn ở vùng ngoài lãnh thổ gần như đều lên tiếng nói với Tiêu Chính Văn cùng một lúc.
“Là mấy người muốn đuổi cùng giết tuyệt Tiêu Chính Văn tôi mới đúng chứ?”
Giọng nói của Tiêu Chính Văn cũng vang vọng khắp khoảng không, trực tiếp đáp trả lại thế hệ lão làng của mấy thế gia kia.
“Chỉ cần Hoa Quốc có chút bất trắc gì, vùng ngoài lãnh thổ sẽ hoàn toàn biến thành vùng đất chết! Tất cả mấy người đều phải chôn theo Hoa Quốc!”, trong mắt Tiêu Chính Văn bừng bừng sát khí.
Lời này vừa được thốt ra, gần như tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc, bọn họ tin với tính khí của Tiêu Chính Văn, nhất định sẽ nói được làm được, lúc này, ngoại trừ cầu mong Hoa Quốc tuyệt đối đừng xảy ra chuyện lớn gì ra, dù là thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ cũng đành bó tay.
“Đổng Thừa! Còn không mau mời cậu Tiêu đứng dậy?”, trên bầu trời lại vang lên giọng nói sắc lạnh kia.
Mời cậu ta đứng dậy ư?
Đổng Thừa nghiến răng, đây rõ ràng là một sự sỉ nhục quá lớn!
Bảo Đổng Thừa ông ta xuống nước khép nép với một hậu bối hả?
Dù có chết cũng không làm nổi!
Nho sĩ trung niên đứng bên cạnh quay đầu nhìn về phía Đổng Thừa, nói: “Đổng Thừa, còn không mau nhận tội với Tiêu Chính Văn, để cho cậu ta mau chóng rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ!”
Lời này vừa được thốt ra, Đổng Thừa hoàn toàn ngơ ngác.