Mặc dù trong lòng ông Lư rất căm hận, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu lia lịa đồng ý, ngoài ra còn thề với Tiêu Chính Văn sẽ không bao giờ tới Giang Trung!
“Cút!”
Một chữ “cút” vừa thốt ra khỏi miệng, ông Lư như được đại xá, vừa chạy vừa liên tục nói xin lỗi Tiêu Chính Văn, chẳng bao lâu sau đã chạy mất dạng.
Mãi tới khi ông Lư chạy xa, Lạc Cửu Anh mới thở dài, nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, cậu không nên thả cho ông ta đi! Lần này cậu tha cho ông ta một con đường sống, về sau người này nhất định sẽ báo thù!”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Thả cho ông ta đi cũng là bởi không còn cách nào khác, mặc dù liên minh võ thuật chỉ là một tổ chức trong dân gian, thế nhưng quyền lợi trong võ tông lại rất lớn, uy danh cũng cực kỳ cao!”
“Nếu cứ như vậy mà giết chết người này, e rằng tôi thật sự sẽ trở thành kẻ địch chung của võ tông trong thiên hạ!”
Thật ra cũng không phải Tiêu Chính Văn chưa từng nghĩ tới việc tha cho ông Lư thì cụ ta nhất định sẽ gây thêm phiền toái cho mình.
Thế nhưng đối diện với sự đối chọi gay gắt của võ tông trong thiên hạ, không chỉ là Tiêu Chính Văn, ngay cả tập đoàn Vy Nhan cũng sẽ mãi mãi không còn ngày tháng bình yên!
Một người có mạnh tới đâu cũng không thể đối đầu với tất cả mọi người trong thiên hạ, Tiêu Chính Văn đương nhiên hiểu rõ đạo lý này!
“Cậu Tiêu, tôi xin thề tuyệt đối sẽ không đối địch với cậu Tiêu thêm lần nào nữa, cả đời này, Lạc Cửu Anh sẽ chỉ ở ẩn tại nơi đây, không dính dáng tới chuyện của võ tông!”
Lạc Cửu Anh khẳng định với Tiêu Chính Văn.
Những gì cụ ta có thể làm cũng chỉ có nhiêu đây.
Dù gì Thanh Phong Môn cũng chỉ là một tông môn nhỏ trong võ tông mà thôi.
Căn bản chẳng là gì so với Võ Thần Tông chứ chưa nói đến tầm ảnh hưởng gì lớn!
Ngay cả năng lực lên tiếng kêu oan cho Tiêu Chính Văn cũng không có!
“Cảm ơn môn chủ Lạc rất nhiều, mong ông giữ gìn sức khoẻ!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn khẽ chắp tay về phía Lạc Cửu Anh, sau đó sải bước tiến về phía trước sơn môn.
Lúc này, toàn bộ mấy trăm đệ tử trên dưới của Thanh Phong Môn đều cung kính nể phục Tiêu Chính Văn!
Ban nãy mọi người đều nhìn thấy rất rõ, Tiêu Chính Văn dấn thân vào trận chiến khốc liệt, suýt chút nữa đã mất mạng.
Mà tới cuối cùng lại nương tay với Lạc Cửu Anh, chỉ đâm bị thương chân của Lạc Cửu Anh, chứ không hề lấy mạng của cụ ta!
Tấm lòng anh cao thượng tới mức nào chứ?
Sự khoan hồng độ lượng ra sao?
“Cung tiễn cậu Tiêu!”
Tất cả đệ tử của Thanh Phong Môn đều đồng thanh hô lên, thanh âm vang vọng khắp cả sơn cốc!