Độ Thiên Chân Nhân mỉm cười nói: “Cảm ơn chủ thượng đã quan tâm, hiện giờ đã không sao nữa rồi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Thật ra nếu không phải vì ông bị thương mấy lần thì bây giờ chắc là ông đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương cấp long rồi nhỉ?”
Độ Thiên Chân Nhân sửng sốt khi nghe Tiêu Chính Văn hỏi thế, sau đó cụ ta khẽ gật đầu.
Quả thật là như thế, ngay trận đấu mà Tiêu Chính Văn giao đấu với Độ Thiên Chân Nhân, cụ ta đã có dấu hiệu đột phá.
Nhưng trời không chiều lòng người, Độ Thiên Chân Nhân bị Tiêu Chính Văn đánh bị thương, sau đó lại bị cụ tổ nhà họ Viên đánh bị thương nặng.
Nếu không phải như thế, Độ Thiên Chân Nhân đã là cao thủ cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao rồi.
Tiêu Chính Văn lấy một viên thuốc anh đã điều chế mấy ngày nay ra, rồi đưa cho Độ Thiên Chân Nhân và nói: “Mấy viên thuốc này có thể giúp ông, có những người nếu đã mất rồi thì đừng canh cánh trong lòng nữa”.
Hai tay nhận lấy viên thuốc Tiêu Chính Văn đưa, Độ Thiên Chân Nhân gật đầu nói: “Chủ thượng, tôi vô cùng biết ơn cậu”.
Sau khi đưa viên thuốc cho Độ Thiên Chân Nhân, Tiêu Chính Văn bước ra khỏi căn phòng dưới lòng đất.
Có những chuyện vẫn nên để cụ ta tự giải quyết, mất đi người học trò yêu quý, ai cũng sẽ đau lòng, chỉ mình cụ ta mới có thể giúp bản thân mà thôi!
Ở một diễn biến khác, bên trong Thanh Phong Môn, Lạc Cửu Anh đang cử tất cả mọi người đi đón Lư Kính Hải!
Lúc trước, cụ ta đặt ra cuộc hẹn bảy ngày với Tiêu Chính Văn là vì muốn nhân cơ hội này mời ông Lư tới.
Có người của liên minh võ thuật ở bên cạnh, dù cụ ta bại trận thì cũng có thể bảo vệ được Thanh Phong Môn không có tổn thất gì!
Lư Kính Hải nheo mắt, điềm nhiên ngồi lên vị trí chủ toạ, nhìn Lạc Cửu Anh ở bên dưới, nói: “Môn chủ Lạc, theo như ông nói, Tiêu Chính Văn lại tiêu diệt thêm ba tông môn nữa của võ tông chúng ta sao?”
Lạc Cửu Anh khẽ gật đầu, kể lại một lượt chuyện mấy người Đường Bách Thành chết trong biệt thự nhà họ Tiêu.
Thế nhưng Thiên Kiếm Tông không hề lợi dụng thời cơ thôn tính luôn mấy tông môn này, có lẽ là bởi gần đây công việc bên phía Tiêu Chính Văn quá bận rộn, vẫn còn chưa kịp ra tay!
Có điều, dù nói thế nào, ba vị môn chủ đều đã chết trong tay Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân.
Nghe thấy vậy, Lư Kính Hải khẽ gật đầu nói: “Nếu đã như vậy thì phải bắt tên Tiêu Chính Văn trả máu!”
Nói xong, Lư Kính Hải đưa ánh mắt lạnh tanh nhìn khắp mọi người xung quanh một lượt rồi mới lấy ra một bức thư mật!
“Các vị có biết đây là thư ai viết cho tôi không?”
Lư Kính Hải nhướng mày, lạnh lùng nói.
“Bên …bên trên hình như có con dấu của nhà họ Đông Phương!”
Lạc Cửu Anh nhíu mày nói.
Ân oán giữa cụ ta và Tiêu Chính Văn thật sự không muốn dính dáng gì tới bốn gia tộc lớn!