“Con đàn bà đê tiện nhà cô!”
Mâu Tâm Di lửa giận ngút trời.
“Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau gây dựng sự nghiệp!”
Khương Vy Nhan biết cái miệng này của mình nói không lại bọn họ, nên đang định rời đi.
“Ồ? Muốn đi hả? Bà đây đã cho mày đi rồi sao?”
Mâu Tâm Di chắn trước người Khương Vy Nhan, không cho cô rời đi.
“Sao hả? Tôi muốn đi mà cô còn muốn nhốt tôi lại nơi này hay gì?”
Khương Vy Nhan nhíu mày, cô đã nhẫn nhịn nãy giờ rồi, không ngờ Mâu Tâm Di này lại không thôi gây sự với mình.
“Không có chuyện đi được dễ như thế đâu, tao phải trừng trị mày, bắt mày trả cái giá thật đắt cho lời nói và hành động vừa rồi của mày”.
Nói xong, Mâu Tâm Di gọi một cuộc điện thoại.
Khương Vy Nhan biết đối phương gọi người tới, cảm thấy tiếp theo đây nhất định phải chịu thiệt, nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định gửi tin nhắn cho Tiêu Chính Văn.
Mười phút sau, một đám người vác côn sắt xông vào bên trong, trông người nào người nấy cũng hung ác dữ tợn, tóc nhuộm vàng, vừa nhìn đã biết là côn đồ.
Tên cầm đầu đi tới bên cạnh Mâu Tâm Di, cung kính khom lưng.
“Cô chủ, ai to gan dám sỉ nhục cô, mấy anh em chúng tôi sẽ giết chết cô ta”.
Sói Hoang nói.
“Sói Hoang, chính là người phụ nữ đó, hôm nay mấy người phải dạy dỗ cô ta cho tử tế, để cô ta biết giữ miệng cho sạch sẽ”.
Mâu Tâm Di rất hưởng thủ loại đãi ngộ như của nữ hoàng này, chỉ về phía Khương Vy Nhan rồi nói.
“Ha ha, vẻ ngoài cũng trắng trẻo đấy chứ, nhưng bố mẹ cô không dạy cô phải giữ miệng cho sạch sẽ sao?”
Dứt lời, Sói Hoang đi thẳng tới trước mặt Khương Vy Nhan, hơi thở chiến thần mạnh mẽ bộc phát.
Hắn hung hăng giáng xuống một cú tát mạnh.
“A!”
Khương Vy Nhan kêu lên đau đớn, cả người ngã trên mặt đất, phần xương trên lông mày bị rách toạc ra, chảy rất nhiều máu.
Cú tát này khiến cho Khương Vy Nhan cảm thấy sắp ngất đi tới nơi.
Khương Vy Nhan muốn phản kháng, nhưng bụng chợt nhói đau!
Khoảng thời gian gần đây, thực lực của cô ngày càng kém, bây giờ giống y hệt người bình thường.
Đối diện với cường giả chiến thần như Sói Hoang, Khương Vy Nhan căn bản không có sức để chống đỡ!
“Đừng dừng lại, tiếp tục đánh cho tôi”.
Mâu Tâm Di cười khẩy, tiếp tục ra lệnh!
“Các anh em, nghe chị cả nói chưa? Đánh tiếp đi”.
Sói Hoang cầm đầu đánh trước, đá vào lưng Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan đau đớn không còn sức lên tiếng, chỉ có thể co người lại ôm bụng.
Mấy tên đàn em khác cũng đá mạnh vào người Khương Vy Nhan, thậm chí có người còn đá vào đầu cô.
Mấy giây sau, mũi Khương Vy Nhan đã chảy máu, tóc rối tung, cả người đầy dấu chân.
“Con đàn bà đê tiện này thường quyến rũ mấy gã đàn ông bằng gương mặt này, cứ đánh lên mặt cô ta, đánh nát cho tôi”.
Mâu Tâm Di hung dữ chỉ vào mặt Khương Vy Nhan nói.
Bây giờ có cơ hội dạy dỗ Khương Vy Nhan một trận, tất nhiên Mâu Tâm Di hận nhất là khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Tại sao gương mặt này lại đẹp hơn mình, hôm nay bà đây sẽ cho người hủy dung nhan của cô ta”.
Mâu Tâm Di thầm nhủ.
“Các anh em, nghe chị cả nói chưa? Mau đánh vào mặt cô ta”.
Sói Hoang lớn giọng nói.
Mấy tên côn đồ đó hung hăng đá vào mặt Khương Vy Nhan, nhưng bị Khương Vy Nhan lấy tay chặn lại.
Người bên cạnh nhắm mắt lại không dám nhìn Khương Vy Nhan bị bắt nạt thành bộ dạng này, chỉ đành chậc lưỡi.
Rầm!
Đúng lúc này, cánh cửa bỗng bị ai đó đá mở toang ra!
“Hôm nay bọn mày chết hết đi cho tao!”
Cả người Tiêu Chính Văn ngùn ngụt lửa giận, đá một cú khiến đám côn đồ đánh Khương Vy Nhan văng ra xa.
“Vợ à, em vẫn ổn chứ?”
Tiêu Chính Văn vội vã chạy đến trước mặt Khương Vy Nhan hỏi.
“Em… em không sao…”