“Hơn nữa chúng ta muốn lấy được giấy thông hành thì phải thông qua Mayer này”.
Dứt lời, La Quốc Hoa vỗ vai Tiêu Chính Văn, sau đó ông ta bưng ly rượu đi mời những người khác.
Ý của ông ta quá rõ ràng, muốn thuận lợi vào trong kim tự tháp để điều tra tung tích của Lục Hoài Viễn thì phải bớt ra vẻ ta đây, ngoan ngoãn tâng bốc Mayer.
Tiêu Chính Văn không đáp lời chỉ bình thản nhìn La Quốc Hoa.
Nịnh bợ Mayer ư?
Cho dù Tiêu Chính Văn có phải là vua Bắc Lương hay không thì anh vẫn là điện chủ điện Thần Long, cần phải nịnh bợ người khác sao?
Chỉ cần một cú điện thoại thì Mayer sẽ phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt anh ngay.
Lúc này trong căn phòng bao bên cạnh cũng có một nhóm người đang tụ tập ăn uống linh đình.
Một thanh niên đứng đầu cực kỳ ngông cuồng ôm mấy cô chân dài xinh đẹp vào lòng.
Hơn nữa vừa nhìn mấy cô gái trẻ này là biết không phải người Phi Lục.
Cô nào cũng có làn da trắng, vẻ ngoài xinh đẹp, thân hình gợi cảm nóng bỏng, vừa nhìn đã biết là người Âu Lục.
Bảy tám cô gái ăn mặc và có diện mạo giống nhau, chen chúc trong phòng, cả căn phòng sắp bị các cô ấy chen không còn chỗ.
Lúc này một tay người thanh niên đặt lên bờ vai mềm mại của một cô gái trong số đó, tay còn lại cầm ly rượu khinh thường liếc xéo một người đàn ông Hoa Quốc.
“Trần Cương, tốt nhất cậu nên nói thật cho tôi biết hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không cậu có tin ông đây sẽ khiến cậu không thể bước ra khỏi cánh cửa khách sạn này không?”
“Cậu chủ, chuyện hôm qua thật sự không liên quan đến tôi, tôi khuyên cậu cũng đừng chọc vào mấy người kia, họ không phải là người chúng ta có thể chọc vào”.
Trần Cương hơi khó xử lên tiếng nói.
Trần Cương từng là lính thông tin của Tiêu Chính Văn, nhưng sau đó vì bị thương nên xuất ngũ về nhà.
Vì một chân anh ta bị thương do bom nổ, đi lại hơi khập khiễng nên sau khi xuất ngũ không thể tìm được công việc phù hợp.