Chương 581: Ông đang uy hiếp tôi sao?
Lâu Thương Hà vội trả lời: “Bị Sở chỉ huy quân đội Tu Hà bắt đi rồi, đứng đầu là Tiêu Chính Văn, chú nhất định phải nghĩ cách, gây áp lực bên phía Tu Hà, để bọn họ thả chú tư ra”.
Lâu Thương Hà nói xong, sắc mặt Lâu Lập Hưng trở nên khó coi, hỏi: “Sao người của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà lại bắt chú tư? Anh cả, anh phải nói thật cho em biết”.
Lâu Thương Hà nghĩ ngợi rồi vẫn quyết định che giấu: “Chú tư đến Tu Hà bàn chuyện, không cẩn thận xảy ra xung đột với người khác, kết quả là người đó cậy mình có thân phận và địa vị ở Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, quy tội danh cho chú tư là xâm phạm quân khu, đả thương sĩ quan, cấu kết với thế lực ngầm. Chú hai, lần này dù thế nào, chú cũng phải ra mặt giải quyết, nếu không chú tư sẽ bị xử bắn!”
Nghe Lâu Thương Hà nói xong, Lâu Lập Hưng hơi nghi hoặc nhưng sau đó nhanh chóng xóa bỏ hoài nghi của mình, nói: “Được, em biết rồi! Em lập tức đi xử lý chuyện này!”
Dứt lời, cúp điện thoại, Lâu Lập Hưng lập tức hạ lệnh thông qua phòng chỉ huy tác chiến!
“Sư đoàn dã chiến số bảy, binh đoàn năm, lập tức chuẩn bị vũ trang xuất phát, tiến vào Tu Hà!”
Ngay tức khắc, binh đoàn dã chiến số năm tổng cộng có hai nghìn binh lính, mặc quân trang dã chiến, bọc hành lý trên vai, vác theo súng ống, mặt bôi đầy thuốc màu, nhanh chóng nhảy lên mười mấy chiếc xe quân dụng màu xanh sẫm tiến thẳng về Tu Hà!
Khoảng mười giờ tối, hai nghìn binh lính dã chiến binh đoàn năm của sư đoàn dã chiến số bảy, chiến khu Nam Lĩnh đã tiến vào địa phận Tu Hà!
Lâu Lập Hưng nhảy từ trên xe jeep xuống, đội mũ lên, chống hông, đứng trên một mỏm đá, tầm mắt nhìn xuống thành phố Tu Hà nói: “Hai mươi lăm người, cùng tôi vào thành phố, những người khác ở nguyên tại đây chờ lệnh, để ý tín hiệu để hành động!”
“Rõ!”
Hai nghìn binh lính dã chiến nhanh chóng cúi người.
Sau đó, Lâu Lập Hưng dẫn theo hai lăm người tin cậy nhất, ngồi lên vài chiếc xe quân đội, tiến thẳng đến Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!
Đến trước cổng, các binh lính canh gác Sở chỉ huy quân đội Tu Hà thấy những chiếc xe quân đội đột nhiên xuất hiện, nhíu mày rồi tiến lên kiểm tra giấy tờ.
Lâu Lập Hưng ngồi trong xe trình thẻ ngành của mình ra, lạnh lùng nói: “Tôi là Lâu Lập Hưng, tổng chỉ huy sư đoàn dã chiến số bảy chiến khu Nam Lĩnh, tôi muốn gặp tổng chỉ huy của các cậu ngay lập tức!”
Vị binh lính canh gác đó sau khi nhìn thấy thẻ ngành của Lâu Lập Hưng liền cung kính chào điều lệnh, nói: “Thật xin lỗi, làm phiền tướng quân Lâu đợi một chút, chúng tôi sẽ đi báo cáo ngay”.
Sau đó, binh lính canh gác vội vàng đi thông báo cho Tiêu Chính Văn.
Lúc này Tiêu Chính Văn đang ở nhà chơi với Na Na, đột nhiên nhận được điện thoại từ tổng bộ chỉ huy quân đội, cau mày nói: “Lâu Lập Hưng? Tổng chỉ huy sư đoàn dã chiến số bảy chiến khu Nam Lĩnh? Tôi biết rồi, tôi đến ngay”.
Dứt lời, cúp điện thoại, Tiêu Chính Văn rời khỏi nhà, ngồi lên xe quân đội đến Sở chỉ huy quân đội.
Vừa xuống xe, anh đã thấy hai mươi lăm binh lính dã chiến đứng ngoài cổng.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên cường tráng, giữa hai mày toát ra sát khí bức người.
Lâu Lập Hưng cũng nhìn thấy Tiêu Chính Văn bước từ trên xe xuống, mở miệng hỏi: “Cậu chính là tổng chỉ huy quân đội Tu Hà sao?”
Tiêu Chính Văn gật đầu: “Đúng vậy”.
“Tốt lắm, tôi là Lâu Lập Hưng, tổng chỉ huy sư đoàn dã chiến số bảy chiến khu Nam Lĩnh, bây giờ tôi ra lệnh cho cậu lập tức thả Lâu Hán Long ra”, Lâu Lập Hưng lạnh lùng nói, hoàn toàn không coi Tiêu Chính Văn ra gì.
Trong ấn tượng của ông ta, tổng chỉ huy của quân đội Tu Hà chỉ có cấp sĩ quan.
Nghe xong, Tiêu Chính Văn chắp tay ra sau, giữa hai lông mày toát ra sát khí lạnh lùng, nói: “Ông đang ra lệnh cho tôi sao?”
“Đúng vậy! Tôi đang ra lệnh cho cậu đấy! Dựa vào chức vụ của tôi để ra lệnh cho cậu!”, Lâu Lập Hưng tự tin nói.
Tiêu Chính Văn cau mày, cười khẩy nói: “Thú vị đấy, chẳng lẽ quân dưới trướng Hắc Long đều không có phép tắc như vậy sao?”
“Láo toét! Chủ soái của chúng tôi là người mà tổng chỉ huy quân đội nhỏ bé như cậu có thể tùy tiện nhắc tới sao?”
Lâu Lập Hưng phẫn nộ, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn không hề sợ hãi hỏi: “Ông có biết, ông muốn tôi thả Lâu Hán Long ra là phạm phải tội gì không?”
Lâu Lập Hưng đáp: “Tôi chỉ biết có người cố ý hãm hại nó. Bây giờ cậu lập tức thả người, nếu không hai nghìn binh lính dã chiến được bố trí cách đây mười dặm sẽ tấn công vào, tiếp quản nơi này!”
Nghe xong, Tiêu Chính Văn nhanh chóng nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng nói: “Ông đang uy hiếp tôi à?”
“Ha ha ha!”
Lâu Lập Hưng cười phá lên, nói: “Cậu có thể coi như tôi đang uy hiếp”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó anh đột nhiên đá mạnh vào Lâu Lập Hưng trước mặt tất cả mọi người!
Lúc đó, sắc mặt Lâu Lập Hưng sa sầm, nhếch mép cười nhạt nói: “Dựa vào cậu mà cũng dám ra tay với tôi ư?”
Ông ta là cường giả cấp chiến thần ba sao!
Một tổng chỉ huy của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà bé nhỏ, cùng lắm thực lực đạt đến cấp quân vương đã là giỏi lắm rồi.
Vậy mà cũng dám ra tay với mình?
Muốn chết hả?
Gần như trong nháy mắt, Lâu Lập Hưng đồng thời giơ chân, đạp mạnh về phía Tiêu Chính Văn!
Hai mươi mấy binh lính dã chiến sau lưng ông ta cũng cười khẩy.
Sau đó, một giây sau, tất cả mọi người đều kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng đang xảy ra!
Bịch!
Mọi người nhìn thấy một bóng người bay thẳng ra ngoài, nặng nề đập vào chiếc xe jeep đằng sau, làm kính xe jeep vỡ tan tành!
Đến lúc mọi người phản ứng lại thì mới phát hiện người bay ra đó chính là Lâu Lập Hưng!
Soạt!
Tất cả đều hít sâu một hơi khí lạnh!
Đặc biệt là những binh lính dã chiến bên cạnh đều sững sờ!
Tướng quân của bọn họ là cường giả cấp chiến thần đấy!
Đã được công nhận ở chiến khu Nam Lĩnh!
Nhưng không ngờ, vừa mới gặp mặt Lâu Lập Hưng đã bị đá bay rồi!
Lúc này, Lâu Lập Hưng ngã xuống đất, ôm lấy bụng, nôn ra máu tươi, ánh mắt đầy kinh ngạc!
Sao có thể chứ?
Ông ta thua rồi!
Vậy mà lại thua sao?
Ông ta là cường giả cấp chiến thần cơ mà?
Vậy mà lại thua dưới tay tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội ở một địa phương nhỏ bé?
Đối phương còn mạnh hơn cả ông ta!
Chuyện này, không thể nào!
Ông ta đột nhiên nhíu mày, ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm người đàn ông đang chắp tay sau lưng đứng trước mặt, trầm giọng nói: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Lúc này, dưới ánh trăng sáng, Tiêu Chính Văn bước từng bước tiến về phía trước!
Đường đèn và ánh trăng đồng thời chiếu rọi trên mặt Tiêu Chính Văn, cuối cùng Lâu Lập Hưng cũng nhìn rõ gương mặt của người đàn ông này.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi!
Đầu óc ông ta bùng nổ!
Người đàn ông này quá quen mắt!
Hình như ông ta đã nhìn thấy ở đâu!
Đợi đã!
Lâu Lập Hưng nhanh chóng nhớ ra, ông ta đã từng đi cùng chủ soái Hắc Long, gặp gỡ một nhóm người.
Nhóm người đó là tướng lĩnh cấp cao của thế lực chiến khu Hoa Quốc!
Mà người đàn ông đứng đầu đoàn người năm đó hình như là người đàn ông trước mắt!
Chủ soái Bắc Lương!
Ầm!
Gần như lập tức, Lâu Lập Hưng bị dọa toàn thân run rẩy, ánh mắt cực kì sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn, run lẩy bẩy hỏi: “Cậu, cậu là chủ soái Bắc Lương sao?”