Chương 402: Không biết tự lượng sức mình
Quỳ xuống dâng trà nhận lỗi?
Vãi chưởng!
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, ánh mắt cực kì kinh ngạc liếc nhìn Tiêu Chính Văn!
Tên này có phải bị điên rồi không?
Dám bảo Hàn Khắc Sảng quỳ gối dâng trà nhận lỗi?
Đây không phải là tìm cái chết sao?
Sắc mặt Hàn Khắc Sảng cũng lập tức trở nên u ám!
Hắn lớn như thế này, đây là lần đầu tiên có người bảo hắn quỳ xuống xin lỗi!
Quá ngông cuồng!
“Thằng kia, có phải mày không biết chữ “chết” viết thế nào phải không? Dám ra lệnh cho thiếu gia Hàn quỳ xuống xin lỗi? Mày cũng không nhìn lại bản thân là cái loại gì! Mày ngay cả tư cách làm con chó chạy vặt của thiếu gia Hàn còn không có, mà cũng dám ở đây phát ngôn bừa bãi, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Hồ Chí Bằng lúc trước châm biếm Tiêu Chính Văn cũng lập tức đứng lên, tức giận đập bàn quát mắng Tiêu Chính Văn!
Những lời này, Hàn Khắc Sảng có thể không nói được, nhưng hắn thì có thể!
Tiêu Chính Văn cười khẩy, ánh mắt u ám liếc nhìn Hồ Chí Bằng nói: “Ồ, vậy sao? Thảo nào vừa nãy tôi cứ nghe thấy tiếng chó sủa, thì ra anh chính là con chó chạy vặt của thiếu gia Hàn”.
Soạt!
Mọi người lại lần nữa hít vào một hơi khí lạnh!
Hồ Chí Bằng tức giận đến mức mặt đỏ bừng, cực kì căm phẫn trừng mắt liếc xéo Tiêu Chính Văn, quát mắng: “Mày… mày muốn chết à?”
Hắn không tin, một tên nhà quê, một tên vệ sĩ đứng canh cửa lại có thể dám coi trời bằng vung như vậy!
Hắn vừa muốn xông lên đánh Tiêu Chính Văn một trận, thì bị Hàn Khắc Sảng ở bên cạnh kéo lại.
“Được rồi, được rồi, mọi người đều tới đây để vui vẻ, không cần thiết phải tức giận vì chuyện nhỏ nhặt này”.
Hàn Khắc Sảng cũng rất biết làm người, hắn lập tức vỗ vỗ tay, nâng ly nói: “Nào, mọi người cạn một ly, kính chúc Mộng Liên mãi mãi tuổi mười tám!”
Mọi người nghe xong, cũng cùng nhau đứng dậy nâng ly, duy chỉ có Tiêu Chính Văn, Tô Mặc Như và Lâm Lập Hàm là không đứng dậy.
Còn có Lục Chi Hàng đã uống say cũng không đứng dậy.
Hắn đã uống quá nhiều, say đến mức ngất xỉu.
Lúc này Tô Mặc Như rất tức giận, hôm nay cô ta đến đây không phải để bị bắt nạt, nếu không phải lo lắng sẽ liên lụy tới Tiêu Chính Văn thì cô ta đã sớm trở mặt với mấy người này!
Lâm Lập Hàm vẫn một mực ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.
Mặc dù cô ta ăn mặc rất phong cách và thời thượng, nhưng từ lúc bước vào cửa, ngoại trừ giới thiệu bản thân thì cô ta cũng không nói thêm một câu nào.
Bởi vì, cô ta biết tính cách của Tô Mặc Như.
Hơn nữa, cô ta cũng không quen thân với đám người ở đây lắm nên chỉ im lặng ngồi quan sát.
Cô ta biết rõ, những người này đắc tội Tô Mặc Như thì sẽ không có kết quả tốt.
Tô Mặc Như là một trong bốn bông hoa bá vương ở tỉnh, có biết bao cậu ấm nhà giàu đã tranh giành để muốn có được cô ta.
Nếu so sánh những cậu ấm nhà giàu trong phòng bao với đám thiếu gia con nhà giàu có ở tỉnh, thì khác nào múa rìu qua mắt thợ, không đáng nhắc đến!
Nhớ tới cảnh tượng trước kia, Lâm Lập Hàm không khỏi có chút thương cảm, tự uống một mình vài ly.
Cô ta đã rời khỏi tỉnh, rời khỏi gia đình đó, một mình lưu lạc ở Tu Hà đã ba năm nay.
Đương nhiên Tiêu Chính Văn đã chú ý đến sự thay đổi trên gương mặt Lâm Lập Hàm, anh muốn nói vài câu thì Hàn Khắc Sảng bên kia đã lên tiếng
“Sao thế, tiểu thư Tô và hai vị đây, đều không định nể mặt tôi sao?”
Ánh mắt Hàn Khắc Sảng hết sức nham hiểm, lạnh lùng liếc nhìn Tô Mặc Như, giọng nói cũng trở nên lạnh tanh.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng bị mất mặt như thế, liên tiếp bị người ta vả vào mặt!
Điều này khiến Hàn Khắc Sảng rất không thoải mái!
Nếu ở tỉnh thì hắn đã sớm dùng mạng lưới quan hệ của mình bắt trói Tô Mặc Như đưa đi, sau đó đưa vào khách sạn, điên cuồng đè dưới thân, khiến người phụ nữ kiêu ngạo này phải quỳ xuống cầu xin tha, cũng để cô ta hiểu rõ thế nào mới là đàn ông thật sự!
“Nể mặt anh? Mặt mũi anh lớn lắm sao?”
Không đợi Tô Mặc Như lên tiếng, Tiêu Chính Văn khẽ nhướng mày, ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng từ trong xương cốt, lạnh lùng nói: “Thiếu gia Hàn, tiểu thư Tô không hề muốn nói chuyện với anh, tại sao anh vẫn không biết xấu hổ mà đeo bám thế? Anh là con chó chỉ biết theo đuôi người khác sao?”
“…”
Ầm!
Mọi người xôn xao!
Vẻ mặt của mọi người bỗng đanh lại, liếc nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt không thể tin được!
Trời ạ!
Chắc chắn anh ta là bị điên rồi!
Dám mắng cả Hàn Khắc Sảng, mắng anh ta là con chó theo đuôi?
Bọn họ đều nghi ngờ tai mình nghe nhầm!
Nhưng đồng thời, bọn họ cũng đang cười thầm trong lòng, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt vui mừng khi người khác gặp họa!
Tên này xong đời rồi!
Hết lần này tới lần khác đắc tội với Hàn Khắc Sảng, e là hôm nay không thể bước ra khỏi căn phòng này!
Rất có khả năng anh ta bị đánh gãy chân tay, ném từ trên tầng xuống!
Sắc mặt Hàn Khắc Sảng cũng trở nên u ám đến cực điểm, trong mắt lóe lên sát khí lạnh tanh, nhìn Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn! Tao đã nhẫn nhịn mày lâu lắm rồi! Mày đang khiêu khích sự kiên nhẫn của tao sao?”
Từ trước đến giờ chưa từng có ai dám nhục mạ hắn như vậy!
Hàn Khắc Sảng nổi giận đùng đùng, cơn lửa giận trong lồng ngực bốc cháy ngùn ngụt!
Nếu không phải vì giữ hình tượng thì hắn đã sớm tung nắm đấm vào Tiêu Chính Văn!
“Thiếu gia Hàn! Tên Tiêu Chính Văn này quá vênh váo rồi! Không coi anh ra gì! Ăn mặc thì như tên nhà quê, mồm lại thối như thế! Cũng không nhìn lại bản thân là cái thá gì!”
Hồ Chí Bằng vừa bị Tiêu Chính Văn chọc giận, cũng lại đứng bật dậy, phẫn nộ nói: “Thiếu gia Hàn! Tôi thấy hắn không muốn sống nữa rồi, chúng ta xử lý hắn, bắt hắn phải quỳ xuống xin lỗi đi!”