Chương 651: Cướp đoạt miếng ngọc
“Người ngoài ngành như cậu không hiểu thì đừng nói linh tinh, không mua thì cút, cửa hàng khác bảo các người đến phá đám phải không?”
Ông chủ mất kiên nhẫn rút cây gậy ra uy hiếp đuổi người.
“Tôi không nói lung tung, đầu tiên, chất liệu của gốm Thanh Hoa này vô cùng thô ráp, sờ vào thân bình cũng không trơn nhẵn như ngọc”.
“Mà gốm Thanh Hoa này có thể đẹp như vậy đều là nhờ vào ánh đèn chiếu rọi vào, nếu tắt đèn của ông đi rồi nhìn dưới ánh mặt trời, bề mặt thô ráp của chiếc bình này sẽ lộ ra”.
Tiêu Chính Văn phân tích chiếc bình gốm Thanh Hoa, một tay cầm chiếc bình, hơi dốc xuống đất.
“Gốm Thanh Hoa có thể làm hoàn hảo như vậy thường do các nhà máy lớn chế tạo. Loại do nhà máy lớn chế tạo sẽ được ghi rõ nguồn gốc dưới đáy bình”.
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa lật chiếc bình lại, chỉ nhìn thấy một dòng chữ nhỏ khắc dưới đáy.
Khương Vy Nhan nhìn kĩ thì thấy trên đó viết: Sản xuất bởi tập đoàn thủ công mỹ nghệ Sơn Thủy ở Tu Hà.
Nhìn thấy dòng chữ này, Khương Vy Nhan sững sờ sau đó vô cùng tức giận.
“Ông dám lừa tôi!”
Khương Vy Nhan tức giận chỉ vào ông chủ.
“A… Chuyện này…”
Ông chủ cửa hàng sững sờ, trợn tròn mắt không biết giải thích thế nào.
Vừa nãy ông ta thấy hai người này lạ mặt, trông cũng còn trẻ, vừa vào liền ngắm nghía.
Từ những phản ứng này có thể thấy hai người trẻ tuổi này là những người mới vào nghề, chỉ có chút hiểu biết về đồ cổ, cho nên ông ta mới cố tình thay thế bằng đồ giả để lừa đảo.
Nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại là cao thủ, vừa nhìn đã biết đồ thật giả.
“Nhà sản xuất này sợ đồ gốm mình làm nhái sẽ bị dùng làm đồ cổ để lừa tiền nên đã cố ý ghi lại nguồn gốc, vậy mà ông lại dám cầm ra lừa chúng tôi?”
Tiêu Chính Văn giễu cợt nói.
“Ồ! Tôi nhớ ra rồi, có lẽ là tôi đặt nhầm chỗ. Cậu xem, bây giờ đồ giả cao cấp giống y như đồ thật vậy, ngay cả tôi cũng nhìn nhầm rồi”.
Ông chủ cửa hàng thấy thủ đoạn của mình đã bị bại lộ nên chỉ biết cười trừ.
“Vậy sao? Nếu cửa hàng của ông chỉ toàn là những đồ giả cao cấp này thì đừng mở cửa nữa, dứt khoát về nhà luôn đi”.
Tiêu Chính Văn chỉ vào mấy cái bình gốm, và một số thứ khác.
“Cái này, cái này, cả cái này nữa, đều là đồ nhái cao cấp, có muốn tôi lật lại xem nhà sản xuất không?”
Những món đồ nhái anh vừa chỉ vào đều là những món đồ ông chủ vừa tráo đổi, mồ hôi trên trán ông chủ không ngừng chảy.
“Giá bán này của ông có khả năng là lừa đảo phạm pháp, có tin chỉ cần tôi báo cảnh sát thì đống đồ này của ông đều bị tịch thu hết, hơn nữa cửa hàng này cũng không thể mở cửa nữa, thậm chí đến cả ông cũng bị bắt”.
Tiêu Chính Văn nói xong lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cảnh sát.
“Ôi, đừng đừng! Hai trăm tệ thì hai trăm tệ, các người lấy đi”.
Ông chủ cửa hàng sợ hãi, lập tức đưa tay ra ngăn cản bọn họ.
“Mấy món đồ nhái cao cấp này nhìn cũng không tệ, hay là ông tặng cho tôi mấy cái bình gốm Thanh Hoa này nhé?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười.
“Cái gì? Tặng các người? Các người điên à? Chỗ hàng này tôi mới nhập, tiêu tốn mất mấy nghìn tệ đấy!”
Ông chủ vừa nghe thấy vậy liền tỏ ý không bằng lòng.
Công việc kinh doanh đơn lẻ này không những không thu được lợi nhuận mà thậm chí còn thua lỗ!
“Không tặng à? Vậy được, cửa hàng của ông không còn nữa”.
Tiêu Chính Văn lại lấy điện thoại ra.
“Đợi đã, đợi đã… Các người thích thì lấy đi, chết tiệt!”
Ông chủ tức giận giậm chân, quát lớn.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Vậy ông đợi đấy, tôi lái xe qua”.
Sau đó Tiêu Chính Văn lái xe đến trước cửa hàng, chuyển hết toàn bộ đồ nhái cao cấp đi.
Nhìn thấy những bình gốm Thanh Hoa và các món đồ khác bị Tiêu Chính Văn đưa hết lên xe, ông chủ cửa hàng cảm giác như nhà mình bị tịch thu, muốn khóc mà không ra nước mắt!
Nhưng nếu Tiêu Chính Văn báo cảnh sát thật thì sau này ông ta sẽ không thể làm ăn ở đây được nữa, thậm chí còn bị phạt.
Bây giờ ông ta thật sự rất hối hận, sớm biết vậy thì đã không ham mấy món lợi nhỏ này rồi!
Tiêu Chính Văn lái xe, đưa Khương Vy Nhan và chiếc xe chất đầy hàng hóa đi về.
Dù sao những món đồ này là đồ trang trí trong công ty, không phải là đồ sưu tầm, vì vậy không cần quan tâm đến độ thật giả.
Khương Vy Nhan hơi lo lắng hỏi: “Chúng ta làm vậy có quá đáng lắm không? Lúc nãy em thấy ông chủ sắp khóc rồi”.
Tiêu Chính Văn nói: “Quá đáng sao? Không quá đáng chút nào!”
“Vợ à, em nghĩ thử xem, lúc nãy ông ta ra giá là ba mươi nghìn tệ, tức là một món đồ nhái, ông ta đã kiếm được mấy chục nghìn tệ, người bị ông ta lừa thật đáng thương”.
“Họ không chỉ tốn một khoản tiền lớn mà còn mua phải đồ giả. Không chỉ mất tiền mà còn mất mặt. Những người phá vỡ quy tắc của giới chơi đồ cổ đáng bị trừng phạt”.
Tiêu Chính Văn nói một cách nghiêm túc.
“Anh nói cũng có lý… Không ngờ anh còn biết nhìn đồ cổ, lần này kéo anh đi cùng coi như là tìm đúng người rồi”.
Khương Vy Nhan nhìn nụ cười tự tin của Tiêu Chính Văn, sau đó nắm lấy tay anh, hôn lên mặt anh.
Sau đó họ lại đi loanh quanh một hồi mà chưa thấy gì vừa mắt.
Nhưng khi Khương Vy Nhan đến một cửa hàng gốm sứ khác, đột nhiên nhìn thấy một miếng ngọc, cầm miếng ngọc trong tay liền muốn mua nó.
“Ông chủ, miếng ngọc này bao nhiêu?”
Có một con hươu được khắc trên hàng cuối cùng, ngụ ý sức khỏe dồi dào, gặp dữ hóa lành.
Khương Vy Nhan mới ra viện nên muốn mua một miếng ngọc để bảo vệ mình bình an.
“Chất lượng của miếng ngọc này không tệ, nếu cô thích thì tôi sẽ bán cho cô với giá hai nghìn tệ”, ông chủ nói.
Tiêu Chính Văn cũng liếc nhìn qua, mặc dù đây chỉ là một miếng ngọc bình thường, nhưng được chế tác rất tốt, quả thực đáng giá hai nghìn tệ, vì vậy cũng đáng để mua.
Khương Vy Nhan đương nhiên không hiểu chất lượng của ngọc, chỉ cảm thấy cầm lên tay rất đẹp nên tiện đem theo.
Giữa đám người, một chàng trai trẻ mặc đồ nhà Đường đắt tiền đột nhiên chen vào. Trên tay chàng trai cầm một chiếc quạt, phía sau có vài vệ sĩ đi theo, vừa xuất hiện mọi người đều tránh ra, vừa nhìn đã biết đây là thiếu gia của quý tộc thế gia.
“Hoan nghênh thiếu gia Đàm, tôi vừa nhập được một lô hàng tốt, thiếu gia Đàm mau tới xem thử đi”.
Ông chủ cửa hàng nhìn thấy chàng trai trẻ này liền nhiệt tình tiếp đón.
Những ông chủ khác nhìn thấy người này cũng vẫy tay mời hắn vào cửa hàng của mình.
Có thể thấy thiếu gia này là khách quen của chợ đồ cổ và cũng là khách hàng lớn.
Hắn liếc mắt nhìn một lượt, nhưng tầm mắt lại rơi vào tay Khương Vy Nhan, chỉ vào miếng ngọc nói: “Miếng ngọc này là nhà ông bán sao?”
“Đúng vậy, là của nhà chúng tôi bán”.
“Miếng ngọc này khá đẹp, tìm thêm một miếng nữa đi, tôi muốn mua miếng ngọc có họa tiết giống vậy”.
Thiếu gia Đàm nói xong, chủ cửa hàng liền đi vào tìm vài miếng ngọc khác, bày ra trước mặt công tử Đàm.
Sau khi xem xong, thiếu gia Đàm thấy không vừa ý.
“Chỗ này không có miếng ngọc vào khiến tôi vừa ý cả”.
Sau đó thiếu gia Đàm nhìn sang Khương Vy Nhan đang đeo miếng ngọc soi gương.
“Này cô, cô có thể nể mặt Đàm Tử Thạch tôi mà bán lại miếng ngọc này không?”
Đàm Tử Thạch vừa hỏi vừa đưa tay ra.