Hả?
Dupand ngơ ngác.
Ở Carlo có mấy người không biết đến cụ ta?
Dám bảo cụ ta dừng tay ư?
Nghĩ tới đây, Dupand quay đầu lại nhìn cậu thanh niên đang đứng sau lưng.
Chỉ thấy người này dáng vẻ xuất chúng, mặc trang phục màu đen, khí thế vô cùng uy nghiêm.
Quân Thích!
Đây là biệt hiệu của anh ta, không một ai ở Phi Lục biết tên thật sự của anh ta, chỉ biết tới biệt hiệu mà thôi!
Thế nhưng thân phận của anh ta lại là người tổng phụ trách điện Thần Long ở Phi Lục!
Trước đây là thuộc hạ dưới trướng bốn Long Tôn.
Đồng thời, lãnh đạo cấp cao của các nước Phi Lục có ai là không tôn kính người này!
“Quân Thích?”
“Quân Thích!”
Không chỉ có Mayer kinh ngạc, ngay cả Dupand cũng ngạc nhiên y hệt.
Đừng nhìn đối phương chỉ có thực lực chủ soái thiên cấp bốn sao mà lầm, Dupand dám không nể mặt người này sao?
Đáp án là không dám!
Bởi vì điện Thần Long sau lưng anh ta thật sự quá mạnh, chỉ cần một câu nói cũng có thể phá huỷ cả nước Lý!
Quân Thích sải bước tiến lên trước, mắt không hề nhìn sang chỗ khác, hoàn toàn chẳng coi Mayer và Dupand ra gì!
Anh ta bước thẳng tới trước mặt Tiêu Chính Văn, sau đó đứng nghiêm rồi hô vang: “Thuộc hạ biệt hiệu Quân Thích, kính chào Long Vương!”
Ầm!
“Bái kiến Long Vương”.
Bốn chữ này khiến Mayer sợ mất mật.
Tiêu Chính Văn lại chính là Long Vương của điện Thần Long sao?
Hừ!
Dupand cũng cau mày.
Tiêu Chính Văn chỉ bình thản gật đầu nói: “Cán bộ Mayer của thành phố Carlo nước Lý nói rằng nếu hôm nay Tiêu Chính Văn tôi không kính rượu ông ta thì sẽ khiến cho tôi không thể bước ra khỏi khách sạn này!”