Lúc trốn về vùng ngoài lãnh thổ, trong lòng Quảng Lăng Tử đã âm thầm thề cả đời này hắn sẽ bao giờ đối đầu với Tiêu Chính Văn nữa!
Sau này gặp lại người này, bất kể thế nào hắn cũng phải tránh xa!
Hắn hoàn toàn không thể ngờ được rằng sẽ gặp lại Tiêu Chính Văn trên núi Long Dương!
Hai người chỉ nhìn nhau như vậy, nhất thời bầu không khí vừa quỷ dị vừa lúng túng!
Vô số đệ tử điện Huyết Ma cũng đang ngẩng đầu ngóng trông, lẳng lặng chờ đợi thánh sứ của Cửu U Cung ra tay giết Tiêu Chính Văn, nhưng chừng năm phút trôi qua, Quảng Lăng Tử vẫn không hề nhúc nhích.
Tiêu Chính Văn nhìn lướt qua Dưỡng Thần Đan trong tay Quảng Lăng Tử, lạnh nhạt chìa tay ra nói: "Mang qua đây!"
Quảng Lăng Tử không khỏi nuốt nước bọt, niềm vui luôn tới quá đột ngột khiến người ta không đón nhận nổi!
Vốn dĩ một trăm viên Dưỡng Thần Đan này đủ để cho Quảng Lăng Tử khôi phục bảy mươi tám mươi phần trăm, nhưng ai ngờ nửa đường lại bị Tiêu Chính Văn cướp mất?
Dù Quảng Lăng Tử không cam lòng nhưng vẫn cắn răng đưa hộp gỗ trong tay qua.
"Đây là..."
Tiêu Chính Văn mở hộp gỗ ra, thấy bên trong đều là viên thuốc màu đỏ máu, cau mày hỏi một câu.
"Dưỡng Thần Đan! Có thể điều hòa nội thương, là... là thánh dược trị thương của huyết tộc!", Quảng Lăng Tử lắp ba lắp bắp trả lời.
Thấy Tiêu Chính Văn nhét thẳng hộp gỗ vào trong ngực áo, khuôn mặt Quảng Lăng Tử cũng méo mó theo!
Nếu không phải đang ở trước mặt Tiêu Chính Văn thì e rằng hắn đã đã chửi tục luôn rồi!
Thấy cảnh tượng này, ngay cả Từ Lương cũng ngơ ngác.
Nhất là ông lão đi theo sau lưng Quảng Lăng Tử, lại nhìn về phía Quảng Lăng Tử với vẻ nghi ngờ khó hiểu.
Trong hộp gỗ này có hai trăm viên Dưỡng Thần Đan, đối với Quảng Lăng Tử nó có nghĩa là gì không cần phải nói nữa!
Thật ra ban đầu, Quảng Lăng Tử nghe đối phương nói là cao thủ tới từ thế tục, cũng không phải không nghĩ tới Tiêu Chính Văn, chỉ là Bắc Vực khác Đông Vực, trận pháp thông đạo gần đây đều nối về hướng Bắc Vực.
Tiêu Chính Văn không có oán thù gì với Bắc Vực, càng không thể nào bỗng dưng vô cớ đánh đến điện Huyết Ma, hắn mới đưa ông lão cùng tới đỉnh núi Long Dương.
Nhưng hoàn toàn không ngờ đối phương đúng là Tiêu Chính Văn.
Những người khác sao có thể biết được sự sợ hãi và kiêng kỵ từ đáy lòng của hắn đối với Tiêu Chính Văn?
"Thánh Sứ thế này là..."