Mạnh Phi Vũ lại càng không có tư cách nói những lời này trước mặt Tiêu Chính Văn!
“Cậu chủ Mạnh à, ngại quá, hôm nay anh Tiêu đây là khách quý nên đương nhiên có đủ tư cách để đi vào phòng Thiên Tự số một!”
Một người đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực đứng dậy nói thẳng, giọng điệu lạnh lùng.
“Gì cơ?”
Mạnh Phi Vũ nghiến răng đáp: “Ý cậu là, anh ta có tư cách ngồi cùng bàn uống rượu với chú tôi ư?”
Suy cho cùng, Mạnh Hồng Nho cũng là ông trùm một phương, chỉ có ông lão Thiên Tinh của Thiên Cung Bắc Cực và Thanh Liên mới có thể ngồi ngang hàng cùng ông ta!
Dù Tiêu Chính Văn được đi theo thì cũng chỉ nên đánh đồng với người cùng trang lứa, có chút danh tiếng mà thôi, trong mắt Mạnh Phi Vũ, anh không hề có tư cách để ngồi cùng bàn ăn cùng mâm với những người như Mạnh Hồng Nho.
Lúc này ở thành Thiên Đô, ngoài đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực thì những người khác đều quan sát Tiêu Chính Văn với ánh mắt dò xét.
Thật ra bọn họ cũng nghĩ giống như Mạnh Phi Vũ, cho dù Tiêu Chính Văn đã đánh bại Vương Vũ nhưng cùng lắm cũng chỉ là xuất sắc nhất trong lứa người cùng tuổi, vốn không hề có tư cách để ngồi trong cùng một phòng với những nhân vật cấp cao như Mạnh Hồng Nho!
Dù Mạnh Hồng Nho ít khi xuất hiện nhưng ông ta vẫn đủ để đại diện cho nhà họ Mạnh!
Địa vị của người kế thừa của Mạnh Tử ở vùng ngoài lãnh thổ là cao siêu tuyệt đối!
Chỉ bàn về địa vị cũng đã lấn át nửa phần Thanh Liên rồi!
Nhân lúc này, Nguyệt Nhu cũng kể lại chuyện đã xảy ra khi trước cho Hạ Thiên Nhạc nghe.
“Ừ! Đúng là hơi quá thật! Tôi, thành chủ Thanh Liên và tiền bối Thiên Tinh cũng coi như có duyên từng gặp gỡ một lần, hôm nay tôi nhất định sẽ ra mặt giúp cô chuyện này!”
Hạ Thiên Nhạc chân thành hứa hẹn.
Dù sao ông ta cũng là người của Tề Thiên Thư Viện, chỉ cần ông ta mở lời thì Thanh Liên hay ông lão Thiên Tinh cũng sẽ nể mặt!
“Tiền bối Thanh Liên, tiền bối Thiên Tinh, tôi là Hạ Thiên Nhạc, có lời muốn thưa!”
“Chỉ vì một tên Tiêu Chính Văn nhỏ bé mà đuổi Vương Vũ và Nguyệt Nhu ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực và phủ thành chủ, hình như hơi quá đáng!”
“Dẫu sao cậu ta chẳng qua chỉ là một thiên tài trong lứa người cùng tuổi mà thôi, bàn về sức ảnh hưởng thì còn lâu mới sánh bằng Vương Vũ và thánh nữ Nguyệt Nhu!”
Hạ Thiên Nhạc ôm quyền, vái một vái với căn phòng Thiên Tự số một.
Ông ta vừa lên tiếng, trong lòng Nguyệt Nhu đã không nén nổi sự vui mừng!
Chỉ cần có sự trợ giúp của Hạ Thiên Nhạc, cô ta không tin mình sẽ không sánh bằng Tiêu Chính Văn!
Huống hồ, Hạ Thiên Nhạc không những đại diện cho chính bản thân ông ta, mà còn cả Tề Thiên Thư Viện!
Cho dù Tiêu Chính Văn có đảm nhiệm vai trò nào thì sức nặng của anh trong lòng Thanh Liên cũng tuyệt đối không thể cao hơn Tề Thiên Thư Viện được!
“Ồ? Lời này của cậu là có ý gì?”, con ngươi của ông lão Thiên Tinh chợt lóe lên tia sáng lạnh buốt, giọng điệu chất vấn không chút thiện cảm.
“Tôi cho rằng, chuyện này là do Tiêu Chính Văn không tuân thủ quy định, cho nên không thể để hai ngươi Vương Vũ và Nguyệt Nhu gánh vác hậu quả được! Thế nên, tôi nghĩ Tiêu Chính Văn nên xin lỗi Vương Vũ và Nguyệt Nhu!”
Hạ Thiên Nhạc ôm quyền, cao giọng nói với ông lão Thiên Tinh.