Chương 689: Ông Ôn
Tiêu Chính Văn siết chặt hai nắm đấm, mắt sáng như đuốc nhìn đám bảo vệ trước mặt.
Anh bảo vệ Khương Vy Nhan ở sau lưng.
“Lên đi!”
Mười mấy tên bảo vệ lập tức xông tới, tay đấm chân đá về phía hai người trong vòng vây.
Hai tay Tiêu Chính Văn tung mấy cú đấm, khiến đám bảo vệ này ngã hết xuống đất!
“A!”
Mười mấy tên bảo vệ hét lên thảm thiết, ngã lăn xuống đất.
Lưu Sơn Hải chứng kiến cả quá trình, mười mấy tên bảo vệ chỉ trong chớp mắt đã bị một mình Tiêu Chính Văn đánh cho đo đất.
Nhất thời, ông ta cũng không biết nên ra tay với Tiêu Chính Văn thế nào.
Tiêu Chính Văn như bị Tu La nhập vào người, mắt anh nhìn đến đâu là mọi người lại sợ hãi.
Lưu Sơn Hải sững sờ, nhìn Tiêu Chính Văn: “Cậu đừng làm bừa, đây là khách sạn Dược Đô đấy!”
Vương Từ Nghiêu cũng mắt chữ A miệng chữ O, hét lên: “Anh mà dám ra tay thì chắc chắn anh sẽ phải hối hận”.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang từng bước lại gần Lưu Sơn Hải và Vương Từ Nghiêu, nói: “Nếu các người muốn chết thì tôi sẽ cho các người toại nguyện”.
“Tút tút tút!”
Lưu Sơn Hải lao như tên bắn, ấn vào thiết bị phòng hộ khẩn cấp của khách sạn Dược Đô.
Tiếng cảnh báo lập tức vang khắp cả khách sạn.
Lưu Sơn Hải cười dữ tợn: “Cậu chết chắc rồi, đây là thiết bị cảnh báo của khách sạn Dược Đô, chỉ cần nó vang lên, thì toàn bộ bảo vệ của sáu mươi tám tầng thuộc khách sạn Dược Đô đều sẽ có mặt ở đây. Bảo vệ của sáu mươi tám tầng đó, cậu không thoát được đâu”.
Tiêu Chính Văn thụi một quả đấm rất mạnh vào lồng ngực Lưu Sơn Hải.
“A!”
Lưu Sơn Hải kêu lên đau đớn.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Chạy á? Tôi đâu có muốn chạy!”
Lưu Sơn Hải ôm ngực, vẻ mặt đau đớn, nói: “Cậu chết chắc rồi, hôm nay cậu không ra khỏi khách sạn Dược Đô này được đâu”.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, rất nhiều bảo vệ ùa tới, vây kín Tiêu Chính Văn ở cửa khách sạn.
Vương Từ Nghiêu cũng cười khẩy nói: “Đừng quên khách sạn này là địa bàn của ai! Thằng khốn, sợ là hôm nay anh không đi được rồi!”
Một đám người đông đảo, quả thực là khá đáng sợ.
Đám bảo vệ hỏi: “Giám đốc Lưu, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lưu Sơn Hải hét ầm lên: “Chính là cậu ta, cậu ta dám đánh người ở khách sạn Dược Đô, ra tay với thiếu gia nhà họ Vương, thậm chí còn dám đánh cả tôi. Bắt cậu ta lại, đưa đến đồn cảnh sát”.
“Vâng!”
Đám bảo vệ lập tức dồn về phía Tiêu Chính Văn, ánh mắt không chút thiện cảm.
Đúng lúc Tiêu Chính Văn định ra tay thì một giọng nói khàn khàn vang lên.
“Dừng tay! Cậu ấy là khách quý của buổi đấu giá sản phẩm dược của chúng tôi!”
Một ông lão bước tới.
Lưu Sơn Hải vừa thấy liền vội vàng cúi đầu khom lưng: “Ông Ôn, sao ông lại đến đây?”
Ôn Bất Lâm là người đứng đầu hiệp hội Dược Đô Giang Trung, nắm quyền lên tiếng ở Dược Đô.
Ông ấy là người nắm quyền của nhà họ Ôn, cũng là người thành lập hiệp hội Dược Đô.
Với nỗ lực bao nhiêu năm nay, hiệp hội Dược Đô có địa vị không hề thấp trong hiệp hội doanh nghiệp Hoa Quốc.
Có thể nói, không có Ôn Bất Lâm thì không có hiệp hội Dược Đô Giang Trung.
Điều quan trọng hơn cả là Ôn Bất Lâm là chủ tịch của khách sạn Dược Đô, là cấp trên của Lưu Sơn Hải.
Ôn Bất Lâm chống gậy, nhìn Lưu Sơn Hải chửi mắng: “Đồ óc lợn này, cậu có biết đây là ai không? Cậu ấy là khách quý đến từ Tu Hà đấy”.
Lưu Sơn Hải thở dài, hóa ra tên Tiêu Chính Văn này là khách quý thật, hơn nữa còn là người mà Ôn Bất Lâm cũng phải kính trọng.
Lưu Sơn Hải nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng giấy mời cậu ta đưa ra quả thực không phải là giấy mời chính quy của hiệp hội Dược Đô, nên tôi mới tưởng cậu ta chỉ là một tên côn đồ”.
Ôn Bất Lâm giơ gậy lên, gõ vào ngực Lưu Sơn Hải.
“Đồ khốn, nên nói kiến thức của cậu hạn hẹp hay là đầu óc ngu xuẩn đây? Cậu có biết giấy mời này là ai đưa cho cậu ấy không?”
Lưu Sơn Hải cung kính hỏi: “Là ai ạ? Lẽ nào là tướng quân Đồ Hiêu thật sao?”
Ôn Bất Lâm gật đầu, coi như chứng thực suy đoán của Lưu Sơn Hải.
Lưu Sơn Hải ngã ngồi xuống đất, hồn vía lên mây, như một con rối đứt dây.
Đám bảo vệ nhìn Lưu Sơn Hải, bọn họ vẫn đang chờ ông ta ra lệnh.
“Giám đốc Lưu, giờ thì sao ạ? Rốt cuộc chúng tôi có cần lên nữa không?”
Lên ư?
Cho dù cho ông ta thêm mười lá gan nữa thì ông ta cũng không dám ra tay với Tiêu Chính Văn.
Bởi vì anh không phải là khách VIP cao nhất của buổi triển lãm sản phẩm dược, mà còn là người được đích thân tướng quân Đồ Hiêu mời tới.
Vẻ mặt Lưu Sơn Hải choáng váng, nói: “Cút, mau cút đi làm việc đi, nếu còn dám ra tay với cậu Tiêu Chính Văn nữa thì tôi sẽ đánh chết các cậu”.
Đám bảo vệ nhìn Lưu Sơn Hải, không biết nên làm thế nào.
Giám đốc Lưu này lật mặt còn nhanh hơn lật sách!
Lưu Sơn Hải lập tức quỳ xuống lê tới bên cạnh Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, cậu tuyệt đối đừng trách tội tôi! Dù sao tôi cũng không biết cậu là khách quý của tướng quân Đồ Hiêu, xin cậu hãy tha cho tôi”.
Đám bảo vệ há hốc miệng, vẻ mặt đần ra.
Đây có còn là giám đốc Lưu Sơn Hải thân phận cao quý không vậy?
Một giây trước, giám đốc Lưu còn triệu tập bọn họ đến ra tay với Tiêu Chính Văn, sao một giây sau đã lật mặt, quỳ xuống xin Tiêu Chính Văn tha thứ chứ?
Tiêu Chính Văn chẳng thèm đoái hoài.
Ôn Bất Lâm nói: “Nếu đã vậy thì Lưu Sơn Hải, cậu hãy từ chức giám đốc khách sạn Dược Đô đi!”
“Ông Ôn, cậu Chính Văn, cậu hãy tha cho tôi đi!”
Lưu Sơn Hải quỳ dưới đất, lớn tiếng cầu xin.
Ôn Bất Lâm xua cái gậy, nói: “Có trách thì hãy trách cậu đã chọc phải người không nên chọc, sau này cậu hãy tự bảo trọng”.
Một câu nói của ông Ôn đã phán tử hình cho Lưu Sơn Hải.
Vương Từ Nghiêu nhân lúc mọi người đang chen lấn, lặng lẽ lẻn tới quầy lễ tân.
Hắn biết ông Ôn – người đứng đầu hiệp hội Dược Đô, nổi tiếng như cồn ở khắp cả Giang Trung.
Đừng nói hắn chỉ là một con cháu ăn chơi trác táng mượn danh của nhà họ Vương để vênh váo, cho dù là gia chủ nhà họ Vương – Vương Vĩ đến đây, thì sợ là cũng phải nể mặt ông Ôn mà nhượng bộ.
Ông Ôn hạ lệnh, giám đốc Lưu Sơn Hải của khách sạn Dược Đô lập tức mất chức.
Vương Từ Nghiêu không dám mạo hiểm, lựa chọn nhanh chóng trốn khỏi nơi thị phi này.
Vương Từ Nghiêu tỏ vẻ khiêm tốn nói: “Không biết phòng của tôi đã đặt chưa nhỉ?”
Nhân viên lễ tân là một cô gái mặt trái xoan, rất xinh đẹp.
Cô gái đưa thẻ phòng cho Vương Từ Nghiêu, vui vẻ mỉm cười: “Thiếu gia Vương, phòng của anh đã chuẩn bị xong xuôi, tầng sáu mươi ạ”.
Vương Từ Nghiêu nhận thẻ phòng.
Cô nhân viên lễ tân lập tức nói to: “Chào mừng quý khách đến với khách sạn Dược Đô, đem lại cảm giác như ở nhà cho quý khách là điều chúng tôi luôn theo đuổi”.
Suỵt!
Vương Từ Nghiêu vội vàng đặt ngón tay trước môi, ra hiệu cho cô lễ tân nói nhỏ thôi.
Cô lễ tân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì một đám người ở cửa đã dồn mắt về phía Vương Từ Nghiêu.
Trong đó có Tiêu Chính Văn.
Muốn chuồn thì cút hẳn cho khuất mắt đi.
Tiêu Chính Văn bước về phía hắn.
Vương Từ Nghiêu quỳ phịch xuống đất, chết rồi, phen này thì chết thật rồi.
Không đánh lại được đã đành, bây giờ chạy cũng không chạy nổi.