Chương 468: Vô cùng xấu hổ
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu cười đáp: “Không phải”.
“Hả?”
Khương Vy Nhan ngẩn người, đôi mắt to tròn chớp chớp đầy vẻ nghi hoặc: “Vậy… vừa rồi… vừa rồi anh…”
Tiêu Chính Văn giải thích: “Em quên rồi sao? Anh là lính giải ngũ ở Bắc Lương, hiện nay Bắc Lương đã lập được chiến công, vang danh cả nước. Nếu thiếu tướng Lâm không muốn gặp rắc rối thì chắc chắn ông ta sẽ làm như vậy. Dù sao, người đảm nhận vị trí cao nghiễm nhiên sẽ để ý những điều đó”.
Nghe vậy, Khương Vy Nhan cũng đã hiểu.
Vừa nãy, Tiêu Chính Văn muốn lấy danh nghĩa quân đội ra dọa bọn họ mà thôi.
Cô cười tủm tỉm, hờn dỗi trách móc Tiêu Chính Văn: “Anh… anh tùy tiện dùng tên tuổi của người khác như vậy, nhỡ xảy ra chuyện thì biết làm thế nào?”
Tiêu Chính Văn nhún vai nói: “Không sao đâu, chủ soái luôn bảo vệ cấp dưới bọn anh. Còn em nữa, sao lại ra ngoài ăn tối với Lương Thiên Thụy?”
Nói đến đây, mặt Tiêu Chính Văn nhăn nhó khó coi, có vẻ như anh đang ghen.
Nhìn Tiêu Chính Văn như vậy, Khương Vy Nhan thích thú trêu chọc: “Anh đoán xem”.
“Vợ à, sau này em đừng tiếp xúc với tên Lương Thiên Thụy đó nữa, anh ta không phải người tốt đâu. Ánh mắt anh ta nhìn em chẳng đứng đắn chút nào”.
Khương Vy Nhan chắp tay sau lưng, hất cằm đắc ý: “Sao thế, anh ghen à?”
“Đúng, anh ghen. Có kẻ để mắt đến người vợ xinh đẹp như hoa như ngọc này của anh thì biết làm sao đây? Hôm nay là anh nể mặt em, nếu không anh đã đánh cho anh ta một trận nhớ đời rồi”, Tiêu Chính Văn nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe thấy thế, Khương Vy Nhan vui mừng ra mặt: “Được rồi, được rồi, không trêu anh nữa. Lương Thiên Thụy chỉ muốn mời em và Na Na dùng bữa cơm thôi. Suy cho cùng em và Thiên Thụy quen biết từ nhỏ nên cũng không tiện từ chối. Sở dĩ em sợ anh ghen nên mới không nói với anh”.
Nói xong, Khương Vy Nhan mỉm cười, sải bước kiêu hãnh tựa thiên nga, bước đến ngồi lên chiếc xe điện.
“Còn đứng đó làm gì nữa, mình về nhà thôi!”, Khương Vy Nhan cười nói.
Tiêu Chính Văn nhún vai, cúi xuống bế Na Na ngoan ngoãn trong vòng tay, hai bố con cùng nghiêng đầu nhìn nhau.
Tiêu Chính Văn lái xe điện đưa Khương Vy Nhan về nhà.
Trên đường đi, hai người cùng nhau ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Đón cơn gió đêm hè mát mẻ, ngắm nhìn những ánh đèn neon thật khiến con người ta sảng khoái, dễ chịu.
“Chính Văn, hôm trước anh đi đâu mà không nói với em?”, Khương Vy Nhan ngồi ghế sau xe, tay ôm Na Na, hỏi Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cười trả lời: “Anh đến Bắc Lương, chiến khu xảy ra chút chuyện, anh đến đó xử lý”.
“Ồ”, Khương Vy Nhan gật đầu, hỏi tiếp: “Anh kể chuyện lúc anh đi lính đi, em chưa từng được nghe”.
“Được thôi”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười: “Bắc Lương ở phía bắc của Hoa Quốc, đường biên giới dài hơn nghìn cây số, tiếp giáp với năm nước … Anh ở trong quân đội… Những người anh em của anh…”
Tiếng cười nói vang vọng dọc con đường.
Tiêu Chính Văn rất hào hứng, nhắc đến cả những trải nghiệm xương máu của mình trong quân đội.
Khương Vy Nhan nghe mà lo âu, Tiêu Chính Văn càng hào hứng kể, cô càng lo lắng, thậm chí sợ hãi.
Hóa ra Tiêu Chính Văn đã trải qua bao lần thập tử nhất sinh.
Không ngờ chồng cô lại tài giỏi như vậy.
Sáng hôm sau, Tiêu Chính Văn rời khỏi căn nhà mới.
Mới sáng sớm, Đỗ Tình Tuyết đã gọi anh đến công ty.
Tối qua, xe điện của anh bị thủng lốp, chưa có thời gian sửa.
Tiêu Chính Văn đành phải đi bộ đến trạm xe buýt gần đó bắt xe.
Nhưng vừa khéo anh lại gặp An An – trợ lý của Đỗ Tình Tuyết.
“Hello, An An”, Tiêu Chính Văn cười tươi chào hỏi.
Hôm nay An An mặc bộ váy công sở màu trắng, nhưng nhìn đi nhìn lại, cô ta rất có nét của phụ nữ Giang Nam điển hình, một người phụ nữ xinh đẹp, khí chất như bước ra từ truyện tranh vậy.
Mái tóc dài ngang vai đen nhánh, làn da trắng mịn, căng bóng, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu.
An An bước đến đứng cạnh Tiêu Chính Văn, khiến anh cảm thấy không khí đột nhiên trở nên trong lành lạ thường.
Thật sự là quá đẹp, nhân vật trong truyện tranh cũng không đẹp bằng cô ta.
“A, Tiêu Chính Văn? Anh cũng đứng đây đón xe à?”, An An hơi bất ngờ.
Tiêu Chính Văn nhún vai: “Ừ, cũng vừa đến thôi”.
An An mỉm cười.
“Hôm nay cô rất xinh đẹp!”, Tiêu Chính Văn tiếp lời khen ngợi cô ta.
Người ta nói, khen ngợi người khác là một việc tốt, có thể giúp họ cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc.
An An vén tóc bên tai, ngại ngùng nói: “Cảm ơn”.
Hai người cứ thế trò chuyện vài câu.
Sau khi bước lên xe, vẻ đẹp của An An khiến mọi người trên xe đều không thể rời mắt.
Tiêu Chính Văn đi sau An An cảm thấy bản thân cũng như bị người ta nhìn chằm chằm.
Thật không may, người đợi xe ở bến này nhiều quá, vừa lên xe đã không còn chỗ ngồi.
An An đứng bên cửa, tay vịn vào chiếc vòng treo trên xe.
Tiêu Chính Văn đi sau, nhìn thấy mấy thanh niên xăm trổ đang hau háu liếc nhìn, có ý muốn tiếp cận An An.
Anh nhếch mép cười nhạt, không khách khí bước đến đẩy thanh niên xăm trổ đó ra sau.
Gã thanh niên xăm trổ tức tối trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng thấy anh cao to hơn liền lẳng lặng lùi sang một bên.
Tiêu Chính Văn đứng sau An An, dùng thân hình cao to của mình che chắn cho cô ta.
An An ngây người, đôi lông mày lá liễu nhíu lại định nói gì đó thì thấy Tiêu Chính Văn nháy mắt với mình và cười nói: “Trợ lý An, sau này ra đường nhớ bảo mấy vệ sĩ đi cùng, bọn côn đồ lưu manh trên xe này không ít đâu”.
An An nhìn quanh, bắt gặp những ánh mắt thèm khát của đám đàn ông trên xe, không khỏi nhíu mày.
Không phải An An không hiểu ý đồ của bọn chúng. Trước đây cô ta cũng từng bị bọn biến thái quấy rối trên xe buýt, nhưng luôn nhắm mắt cho qua.
An An xấu hổ hơi nghiêng người về phía trước, cố gắng giữ khoảng cách với Tiêu Chính Văn.
Lần đầu tiên tiếp xúc với người khác giới ở cự ly gần như vậy, An An không thoải mái lắm. Trên xe lắc lư theo quán tính, cô ta cảm thấy vòng ba đầy đặn của mình liên tục chạm vào “vật cứng” phía dưới của Tiêu Chính Văn.
An An vươn tay giữ chặt chiếc vòng treo trên xe, muốn thoát khỏi tình huống ngượng ngùng này.
Cô ta cảm nhận rõ hơi thở mình đang trở nên gấp gáp, hai má nóng bừng bừng.
Cũng không còn là đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi chưa hiểu chuyện, cô ta biết rõ “vật cứng” mà mình chạm phải là gì.
Nhưng…
Phía sau An An, Tiêu Chính Văn đứng rất vững chãi, như thể chân anh đang dính chặt vào mặt đất. Mỗi lần xe lắc lư, cô ta đều không đứng vững được mà vô tình chạm vào người anh.
An An xấu hổ tột cùng.
“Anh… Anh có thể đứng lùi ra sau một chút được không?”
Hai má An An đỏ bừng, lấy hết can đảm nói với Tiêu Chính Văn.