Ba cái lạy này đều có thể hướng đến người dân cả Hoa Quốc dọc vùng biển Lam Huệ của Hoa Quốc.
Chí ít mỗi người đều có thể sống lâu thêm một năm.
“Cậu Tiêu, bây giờ chắc cậu đã hài lòng rồi nhỉ?”
Andre trầm giọng hỏi.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Andre nói: “Hài lòng ư? Tôi nhớ vẫn còn một người Hoa Quốc bị bắt giữ trên tàu của các ông mà nhỉ?”
Nghe anh nói thế, Andre hiểu ra mục đích thật sự của Tiêu Chính Văn.
“Omar, đi dẫn người đến đây!”
Omar nào dám do dự, vội vàng chạy vào khoang tàu, không lâu sau dẫn một thanh niên cả người đầy máu ra.
Lúc này Long Thất đã bị hành hạ không ra hình người nữa rồi.
Trên mặt, trên người be bét máu, quả thật khiến người ta không nỡ nhìn.
Nhìn thấy Long Thất, sắc mặt Tiêu Chính Văn lập tức trở nên u ám.
“Bịch!”
Dù là một người đàn ông lực lưỡng như Long Thất khi bước ra khỏi khoang tàu cũng không kiên trì được nữa, mà ngã nhào xuống đất.
Thấy trên lưng Long Thất là vô số vết thương đâm xuyên qua trước ngực và sau lưng, Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm.
“Đứng lên!”
Tiêu Chính Văn kiềm chế cơn thịnh nộ xuống, trầm giọng nói.
Long Thất vốn dĩ đã gần hôn mê, nghe được giọng nói quen thuộc, cả người anh ta không khỏi run lên.
Tận đáy lòng như có một giọng nói cứ nói với anh ta rằng, đứng lên! Đứng lên!
Phù!
Long Thất dựa vào chút sức lực cuối cùng đứng thẳng người dậy, đôi mắt chỉ còn lại chút khe hở nhìn Tiêu Chính Văn từ đằng xa.
Mặc dù người này trông rất lạ, nhưng giọng nói này lại là giọng mà anh ta sẽ không bao giờ nghe nhầm.
Người đó chắc chắn là Tiêu Vương.
Khoảnh khắc nhìn rõ bóng người Tiêu Chính Văn, Long Thất không khỏi rơi nước mắt.
Trong lòng anh ta đã chắc chắn mình phải chết rồi, nhưng tiếc là không thể lấy lại bảo vật quốc gia - kiếm Tần Vương về thì đã chết ở đây.
Thậm chí lúc bước lên con tàu này, Long Thất chưa từng nghĩ mình còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.
Bất kể đối phương hành hạ thế nào, anh ta cũng không tiết lộ nửa chữ.
Tiêu Chính Văn bước lên trước đi thẳng đến trước mặt Long Thất, nhìn Long Thất cả người đẫm máu, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Ai đánh?”
Nghe Tiêu Chính Văn hỏi, sắc mặt Omar trở nên trắng bệch, bất lực nhìn Andre.
“Cậu Tiêu, chúng tôi đồng ý giao kiếm của vua Solomon ra rồi còn khấu đầu nhận tội với Thiên Tử Hoa Quốc. Xin cậu…”
Andre tiến lên trước một bước cung kính nói.