Vương Lận gật đầu bày tỏ sự đồng tình, nếu một quân đội mà không tin tưởng lẫn nhau, không dám trao niềm tin ở phía sau cho chiến hữu thì đội quân đó có thể phát huy được bao nhiêu sức mạnh chứ?
“Được rồi, chuyện lần này xem như đã thành công viên mãn, chúng ta cũng về thôi”, Vương Lận nói.
…
Lúc này trong một căn biệt thự.
Có vài người mặc đồ vest ngồi lại với nhau, họ đến từ các quốc gia khác nhau.
Nếu Tiêu Chính Văn và Vương Lận đến thì có thể nhận ra Locke và thẩm phán trưởng đều ở đây.
“Thẩm phán trưởng, rốt cuộc chuyện này là thế nào, trước khi họp chúng ta đã nói ông sẽ giúp chúng tôi thắng kiện và nhận được khoản bồi thường, sao đến cuối cùng lại giúp mấy tên Hoa Quốc chết tiệt đó chứ?”
Locke bất mãn nói.
“Hừ, ông có thể động não chút được không? Ông chưa từng nghe đến cái tên Tiêu Chính Văn à? Cậu ta là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, cũng là ác mộng của các nước. Nếu chọc giận cậu ta, cậu ta sẽ liều mạng cắn ông như chó điên đấy”.
Sắc mặt thẩm phán trưởng rất khó coi.
“Vậy phải làm sao? Lẽ nào để chúng tôi bị thiệt sao? Tôi không cam lòng”.
Locke vỗ ngực, giậm chân nói.
“Được rồi, đừng kêu ca nữa, tôi nói này, nước Khổng Tước các ông nghèo là có lý do cả đấy, bất cứ chuyện cũng không chịu động não mà cứ khăng khăng cứng nhắc, chúng ta vẫn nên nghe ý kiến của Stephen đi”.
Thẩm phán trưởng nhìn sang người đàn ông tóc vàng nãy giờ vẫn không phát biểu ý kiến.
“Cá nhân tôi nghĩ không thể trách ông Locke được, ai bị ức hiếp như thế cũng không cam lòng cả”.
Stephen thờ ơ nói.
“Thế ý ông là gì?”
Locke mừng rỡ, nghe giọng Stephen rõ ràng là đứng về phía ông ta.
Stephen là cán bộ ngoại giao Mễ Quốc, rất có quyền lực, cũng có nhiều mối quan hệ trên trường quốc tế. Nếu được ông ta giúp đỡ, cũng có thể tùy tiện đối phó với vua Bắc Lương của Hoa Quốc.
“Tôi đã liên hệ với đội đột kích biển của Mễ Quốc chúng tôi rồi, trước khi Tiêu Chính Văn và Vương Lận rời khỏi đây, họ sẽ âm thầm giết hai người đó. Đây cũng là quyết định của Hiệp hội cấp cao chín nước, tuyệt đối không thể để Tiêu Chính Văn sống sót rời khỏi đây”.
Stephen nói, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác, đồng thời làm động tác cắt cổ.
“Thật sao? Thế thì quá tốt rồi, nếu có thể giết chết bọn chúng, chúng ta có thể lấy được thỏa thuận bồi thường, vậy thì khoản bồi thường hai tỷ hoàn toàn không có giá trị nữa”.
Locke đập tay vui mừng nói.
“Nhưng tôi cũng có điều kiện, nếu chuyện thành công thì tôi muốn nước Khổng Tước đồng ý cho chúng tôi xây dựng ba căn cứ quân sự ở vùng ngoại ô đất nước các ông. Nếu không thành công, cũng phải đồng ý cho chúng tôi xây dựng một căn cứ quân sự”.
Stephen nói.
“Chuyện này…”
Locke hơi khó xử, nếu đồng ý với điều kiện của Stephen thì chẳng phải họ sẽ lệ thuộc vào Mễ Quốc sao?
“Đừng nghĩ chúng tôi chiếm hời, nếu chúng tôi xây dựng căn cứ quân sự trong nước các ông thì cũng có thể bảo vệ cho các ông, hơn nữa một khi chúng tôi nghiên cứu được loại vũ khí mới nhất, cũng sẽ chia sẻ với các ông”.
Stephen nói.
“Thật à? Thế tôi đồng ý”.
Mắt Locke sáng lên, Mễ Quốc là cường quốc hàng đầu thế giới, nếu có thể có quan hệ tốt với họ, quả thật là rất có lợi.
“Hứa rồi đấy nhé, ông ký vào thỏa thuận này đi”.
Stephen đặt một tờ thỏa thuận trước mặt Locke.
Locke đọc bản thỏa thuận, cắn răng rồi ký tên vào đó.
Stephen mỉm cười cầm lấy bản thỏa thuận.
Xe của Tiêu Chính Văn và Vương Lận chạy trên vùng đồng bằng rộng lớn của Mễ Quốc, họ đi qua con đường này để đến sân bay gần nhất.
“Đường ở Mễ Quốc rộng thật, thích hợp để chạy xe với tốc độ cao”.
Vương Lận nói.
“Thật không?”
Tiêu Chính Văn bỗng có cảm giác nguy hiểm đang liên tục ép sát về phía mình.
Mà Vương Lận lại không cảm nhận được sự nguy hiểm này, chỉ có người từng trải qua sinh tử như Tiêu Chính Văn mới có thể có cảm giác nhạy cảm như vậy.
Ngay sau hai ba giây cảm nhận được mối nguy hiểm thì anh bỗng thấy trước mắt có gì đó xoẹt qua.
“Không ổn!”
Tiêu Chính Văn lập tức phản ứng, kéo đầu Vương Lận đang lái xe xuống.
Vương Lận đang lái xe chưa kịp phản ứng, vô lăng trong tay mất khống chế, xe cũng bị chệch hướng.
Cốp!
Một viên đạn bắn vào cửa kính trước, theo đó kính vỡ nát.
Tiêu Chính Văn dẫn theo Vương Lận nhảy ra khỏi xe, ngồi xuống núp bên cạnh xe.
“Chúng ta bị tấn công rồi, đối phương có tay súng bắn tỉa!”
Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
“Cái gì? Sao lại như thế?”
Vương Lận hỏi.
“Xem ra có người không muốn để chúng ta an toàn trở về nhận tiền bồi thường”.
Tiêu Chính Văn lập tức nói.
“Đâu ra cái lý đó chứ, thế chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Cách thức ngoại giao của Vương Lận rất phong phú nhưng gặp phải chuyện như này tự dưng đầu óc trở nên trống rỗng.
“Không sao, ông cứ ở đây là được, tôi đi giải quyết bọn chúng”.
Tiêu Chính Văn nhạy bén phát hiện ra đối phương đứng sau một đống rơm quan sát.
Anh lặng lẽ đi đến cạnh tay súng bắn tỉa rồi bẻ cổ hắn.
Tay súng bắn tỉa không ngờ Tiêu Chính Văn đã nhìn ra lớp ngụy trang của mình, hơn nữa còn lặng lẽ đi đến phía sau hắn.
Sau khi Tiêu Chính Văn giết chết tay súng bắn tỉa đó, những tên sát thủ khác cũng phát hiện ra vị trí của anh, lập tức nổ súng vào anh.
“Muốn chết hả?”
Tiêu Chính Văn thấp giọng nói, sau đó tiện tay cầm một con dao găm phóng ra ngoài, viên đạn bắn về phía Tiêu Chính Văn lại bị con dao găm cắt đứt làm đôi trong không trung.
Tiêu Chính Văn cầm dao thong thả đi đến chỗ mấy tên sát thủ.
“Chuyện gì vậy? Hắn có thể đỡ đạn bằng tay không à?”
Một tên sát thủ kinh ngạc hô lớn.
“Mục tiêu quá mạnh, rút!”
Sát thủ cầm đầu biết không thể đối phó với Tiêu Chính Văn nên lập tức ra lệnh rút lui.
“Nếu đã đến thì đừng hòng chạy thoát”.
Tiêu Chính Văn nhảy lên, sau đó đập vào sau gáy từng người khiến chúng ngất xỉu.
Bốp!
Mười mấy sát thủ đeo mặt nạ bị trói đem đến trước mặt Vương Lận. Vương Lận há hốc mồm nhìn Tiêu Chính Văn.
“Giải quyết nhanh vậy sao?”
Vương Lận không thể tin được nói.
“Đối phó với mười mấy người này mà còn tốn nhiều sức lực thì tôi có thể nhường lại vị trí vua Bắc Lương cho người khác rồi”.
Tiêu Chính Văn cười nhạo.
Vương Lận giơ ngón cái lên với Tiêu Chính Văn, sau đó bắt đầu tra khảo mấy tên sát thủ này.
“Nói, ai sai bọn mày đến?”
Vương Lận hỏi.
“Cút! Người Hoa Quốc chết tiệt, đừng nghĩ có thể moi móc được gì từ bọn tao”.
Một tên sát thủ nhổ nước bọt.
“Ôi, đại sứ Vương, ông tra khảo như thế là không được, nhìn tôi này”.
Tiêu Chính Văn đẩy Vương Lận ra, đi đến trước mặt sát thủ.
“Đừng nghĩ đổi người là có…”
Sát thủ vừa định nói.
Hắn chưa nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã giẫm lên chân hắn.
Rắc… rắc…
Mười mấy đôi mắt trong đó có Vương Lận nhìn thấy Tiêu Chính Văn đạp lên tay chân của tên sát thủ đó đến mức gãy lìa.
Ừng ực!
Mấy tên sát thủ khác đều nuốt nước bọt khi nhìn thấy tình trạng thảm hại của tên sát thủ đầu đầu tiên.
“Thế mày có đồng ý nói không?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười hỏi, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Nhưng tên sát thủ thứ hai lại thấy nụ cười của Tiêu Chính Văn hệt như thần chết đến từ địa ngục.
“Tôi nói, tôi nói… bọn tôi được Stephen sai đến, Stephen là cán bộ ngoại giao của Mễ Quốc, bọn tôi là sát thủ do ông ta thuê đến để… để giết các anh”.
Tên sát thủ thứ hai lập tức nói, hắn sợ nói muộn chút nữa thì sẽ có hậu quả giống tên đầu tiên.
“Ồ, Mễ Quốc à, tốt lắm, giờ bọn mày có thể đi gặp Thượng đế rồi”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn đánh chết đám sát thủ.
“Cậu… cách làm này của cậu cũng…”
Vương Lận toát mồ hôi lạnh, cũng may Tiêu Chính Văn và ông ta không phải là kẻ thù.
“Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân, chúng ta đi thôi”, Tiêu Chính Văn nói.
Hai người lên xe mới nhận ra không thể nổ máy chạy được nữa nên gọi điện để máy bay chuyên dụng của Hoa Quốc đến đón họ.
Nhìn mảnh đất Mễ Quốc càng xa dần, Tiêu Chính Văn biết chuyến đi cho khoản bồi thường lần này đã kết thúc.
Còn mối thù truy sát của Mễ Quốc thì sớm muộn gì Tiêu Chính Văn cũng sẽ trả!
…
Sau khi về đến Giang Trung, Khương Vy Nhan đưa một bức thư cho Tiêu Chính Văn nói: “Chồng ơi, hai ngày anh không ở nhà, có người gửi bức thư này cho anh”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày nhận thư trong tay Khương Vy Nhan, anh mở ra đọc, nội dung chỉ có mấy chữ ngắn gọn:
“Gặp ở Phục Long Cốc”.
Ký tên: Viên Thiên Kiệt!