Nhưng dù thế Triệu Thắng vẫn nhắm mắt làm ngơ, chỉ bình tĩnh nhìn Tịnh Đỉnh Châu trong tay Tiêu Chính Văn.
“Hắn nói tôi là người đồ đen đó, các người nghĩ sao?”, nói rồi Tiêu Chính Văn nhìn Triệu Thắng và Ngụy Vinh Kỳ.
Trước đó người của Triệu Thắng là Triệu Xá đã chết dưới Tịnh Đỉnh Châu, nói cách khác trong tay ai có Tịnh Đỉnh Châu thì người đó chính hung thủ giết Triệu Xá.
“Tuyệt đối không thể nào”.
Triệu Thắng nói ra mấy chữ khiến đám người Điền Văn nghẹn lời.
“Triệu Thắng! Anh… anh đúng là ngu ngốc. Hôm đó Triệu Xá bị Tỉnh Đỉnh Châu giết chết”, Điền Văn tức giận, thậm chí còn gào lên.
Không chỉ hắn mà ngay cả người xem ở đó cũng sửng sốt với câu nói của Triệu Thắng.
Thậm chí ngay cả Hoàng Yết cũng nhíu mày nhìn Triệu Thắng.
Chuyện đã xảy ra đến mức này thì câu trả lời đó có rồi, Tiêu Chính Văn chính là người đã giết Triệu Xá, đánh Ngụy Vinh Kỳ bị thương, đánh lén thế tử Thánh Giáo Đình và giết Ngụy Võ Hầu.
Tiêu Chính Văn đừng hòng thoát khỏi mọi chuyện.
Nhưng Triệu Thắng lại đáp dứt khoát như thế, xem như mình không nhìn thấy Tịnh Đỉnh Châu trong tay Tiêu Chính Văn, giấu tội cho anh.
“Nếu đã nói đến thế rồi thì tôi muốn anh Tiêu chỉ dạy một chút, theo anh nghĩ giữa hai người họ ai mới là người mặc đồ đen?”
Ngụy Vinh Kỳ cũng bỗng nói.
Nghe hắn nói thế, sắc mặt anh em Điền Văn trở nên khó coi.
Bây giờ chỉ còn việc Tiêu Chính Văn gật đầu thừa nhận nữa là xong nhưng Ngụy Vinh Kỳ lại chĩa mũi giáo về phía họ?
“Tôi nghĩ hai người họ đều không thể thoát được liên quan, rất có thể là thay nhau gây án”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
“Tốt! Có câu này của anh Tiêu thì nước Ngụy tôi chỉ đành nhờ vào anh Tiêu rồi”.
“Cái chết của Ngụy Võ Hầu, nước Ngụy sẽ không tha, dù thế nào cũng phải để người nước Ngụy bọn tôi lấy đầu hai người họ, ai dám giành với nước Ngụy thì là kẻ thù của nước Ngụy”.
Ngụy Vinh Kỳ nói thế đồng nghĩa với việc không còn đường xoay sở.
“Tôi… Tôi không nghe lầm đấy chứ? Ngụy Vinh Kỳ…”
Ngay cả đám người ở đó cũng không dám tin Ngụy Vinh Kỳ sẽ nói thế.
“Sao… sao lại thế này?”, Điền Văn híp mắt không cam lòng nhỏ giọng tự hỏi.
Tiêu Chính Văn nhìn Điền Văn, bình thản cười thấp giọng nói: “Đường đường là cậu chủ Chiến Quốc mà lại không hiểu mấy điều này sao? Cái chết của Ngụy Võ Hầu chắc chắn phải có người gánh tội mới được”.
“Thật ra tôi đã thừa nhận chuyện giết Ngụy Võ Hầu và cả những chuyện trước đó rồi nhưng thế thì sao?”