Câu nói của Đồng Chấn Hải khiến Ngô Long Dũng sửng sốt.
Sau đó ông ta nhìn chằm chằm Đồng Chấn Hải, bật cười nói: “Đồng Chấn Hải, ông đang nói chuyện với tôi đấy à? Ông muốn tôi rút hết binh lính bên ngoài về ư? Ông đang nói chuyện với tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội Nam Thục đấy!”
Ngô Long Dũng cực kỳ phẫn nộ!
Ông ta là tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Nam Thục, thế mà lại sợ một tên từ bên ngoài đến hả?
Đồng Chấn Hải nhíu mày nói: “Tổng tư lệnh Ngô, tôi không đùa với ông, ông không thể động vào người này được đâu. Hễ mà ông ra tay thì cả Nam Thục, thậm chí là cả Thục Đại đều sẽ chấn động”.
Nghe ông ta nói thế, Ngô Long Dũng tức giận, lạnh lùng nói: “Vậy à? Thế hôm nay tôi cứ muốn ra tay với hắn đấy, làm sao nào?”
Sắc mặt Đồng Chấn Hải trở nên kinh hãi nhìn Tiêu Chính Văn đằng sau mình: “Cậu Tiêu, để tôi giải quyết”.
Tiêu Chính Văn không quá tin tưởng nhìn Đồng Chấn Hải, anh hỏi: “Ông có thể giải quyết được sao?”
Đồng Chấn Hải gật đầu: “Tôi thử xem”.
Sau đó ông ta đến cạnh Ngô Long Dũng, nhỏ giọng nói: “Tổng tư lệnh Ngô, ông thật sự nên suy xét đến thân phận của người này, không thể động đến cậu ta được đâu”.
Ngô Long Dũng tức giận quát: “Hắn có thể có thân phận gì chứ?”
Đồng Chấn Hải nói: “Bắc Lương”.
Hai chữ đơn giản nhưng lại khiến Ngô Long Dũng run rẩy, ánh mắt lóe lên chấn động.
Bắc Lương?
Hắn đến từ Bắc Lương ư?
Trong thoáng chốc, Ngô Long Dũng hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn hỏi ngược lại: “Cậu đến từ Bắc Lương à?”
Tiêu Chính Văn thờ ơ gật đầu: “Phải”.
Lúc này Ngô Long Dũng không nói gì.
Uy danh của Bắc Lương nổi tiếng cả Hoa Quốc.
Nhất là chuyện tổng tư lệnh Sở chỉ huy tiền nhiệm bị bắn chết là chuyện mà ai ai ở Thục Địa cũng biết.
Lúc này không chỉ Ngô Long Dũng choáng váng mà những người nhà họ Sư và Liễu Thanh ở bên cạnh cũng sửng sốt.
Tiêu Chính Văn ở trước mặt lại đến từ Bắc Lương…
Ngay lúc mọi người nghĩ Ngô Long Dũng sẽ tạm buông tha cho Tiêu Chính Văn thì ông ta bỗng nói: “Bắc Lương thì đã làm sao. Nơi này là Nam Thục, là đất của nhà họ Ngô tôi, một binh lính Bắc Lương nhỏ nhoi mà cũng dám giở trò ngang ngược ở Nam Thục. Dù là vua Bắc Lương đến cũng phải làm việc theo quy tắc của Nam Thục, quy tắc của nhà họ Ngô. Hôm nay Ngô Long Dũng tôi nhất định phải giết hắn để báo thù cho con trai tôi”.
Cùng với tiếng hô lớn, binh lính bên cạnh Ngô Long Dũng đều giơ súng lên.
Lần này khiến Đồng Chấn Hải vội vã hét lớn: “Tổng tư lệnh Ngô, không được! Không được! Thân phận của cậu Tiêu không đơn giản chỉ là một binh lính Bắc Lương thôi đâu”.
Nghe thế, Ngô Long Dũng trợn mắt nhìn Đồng Chấn Hải quát: “Dù hắn có địa vị ở Bắc Lương thì thế nào? Tôi phải giết hắn, ai dám cản?”
“Tôi dám!”
Bỗng một giọng nói vang lên ngoài cửa nhà họ Sư.
Mọi người đều nhìn về hướng phát ra giọng nói thì thấy một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn, cũng mặc quân phục màu xanh đen, trên vai gắn hai ngôi sao màu vàng bước vào.
Người đến không ai khác chính là tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội Tây Thục – Lý Cao Thành.
Ông ta bước vào lạnh lùng nhìn Ngô Long Dũng nói: “Tổng tư lệnh Ngô, ông không thể động vào người này, tôi nói chắc đấy”.
Ngay lập tức, bầu không khí trở nên rất căng thẳng.
Đồng Chấn Hải thấy Lý Cao Thành đến cũng thở phào, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Cũng may đến kịp.
Nếu không ông ta thật sự không thể giải quyết được.
Ngô Long Dũng nhíu mày nhìn Lý Cao Thành trước mắt, sắc mặt rất khó coi, trầm giọng nói: “Tổng tư lệnh Lý, ông có ý gì đây? Nơi này là Nam Thục, không phải Tây Thục”.
Lý Cao Thành lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Ngô Long Dũng, đừng có mà hù tôi, Lý Cao Thành tôi không phải dễ bị hù đâu. Hơn nữa hôm nay tôi đến là để cứu ông, cứu nhà họ Ngô, cứu cả Nam Thục của ông”.
Ông ta vừa dứt lời, Ngô Long Dũng sầm mặt, nhíu chặt mày.
“Lý Cao Thành, ông có ý gì?”
Ngô Long Dũng lạnh lùng hỏi.
Lý Cao Thành cười khẩy nói: “Không có gì, cậu Tiêu không phải là người Ngô Long Dũng ông có thể động vào. Ai dám động vào cậu Tiêu xem như chống đối với Tây Thục tôi”.
Lời này rất có uy lực.
Ngô Long Dũng cũng sửng sốt, mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Lý Cao Thành, ông muốn đối đầu với Nam Thục tôi phải không?”
Ngô Long Dũng tức giận.
Ông ta không hiểu mình muốn ra tay với Tiêu Chính Văn sao lại khó đến thế.
Chẳng phải chỉ là người đến từ Bắc Lương thôi sao?
Lẽ nào đối phương còn có thân phận gì lớn lắm à?
“Chống đối? Không phải thế, chỉ là tôi đang lựa lời khuyên nhủ ông thôi. Tổng tư lệnh Ngô, hôm nay hễ ông dám động vào một sợi tóc của cậu ấy thì cả Nam Thục không ai là không bị rơi đầu, nhất là nhà họ Ngô ông đấy, chắc chắn sẽ biến mất khỏi đất Nam Thục”.
Lý Cao Thành lạnh lùng nói.
Lần này ông ta vội vã đến đây là vì mình đã nhận được tin liên quan đến thân phận của Tiêu Chính Văn.
Người này là sự tồn tại giống như trời đất.
Ai dám động vào chứ?
Bất kể là nhà họ Ngô ở Nam Thục hay cả Thục Địa mà động vào cậu ấy đều phải chôn cùng.
Nghe nói thế, Ngô Long Dũng hung tợn bật cười nói: “Tôi hiểu rồi, Lý Cao Thành, hóa ra mọi chuyện đều là âm mưu của ông. Cái gì mà Bắc Lương hay thân phận đều là giả cả. Cuối cùng Lý Cao Thành ông cũng lộ ra dã tâm của mình rồi. Có phải ông cố ý dựng chuyện này lên để dễ can thiệp vào quân khu Nam Thục không?”
Đến lúc này rồi, Ngô Long Dũng vẫn chưa nhìn rõ tình hình trước mắt.
Ngược lại ông ta cho rằng mọi chuyện đều do Tây Thục cố ý dựng nên để can dự vào Nam Thục.
Suy cho cùng giữa Tây Thục và Nam Thục có hiềm khích.
Nghe thế, Lý Cao Thành hơi sửng sốt, sau đó bất lực lắc đầu nói: “Ngô Long Dũng, tôi không thể không phục trí tưởng tượng của ông thật phong phú. Nhưng dù ông nghĩ thế nào thì ông cũng không thể động vào người này. Lúc này ba mươi nghìn binh lính canh gác của Tây Thục tôi đã đứng bên ngoài ranh giới Nam Thục rồi, hễ ông dám ra tay thì họ sẽ đánh vào Nam Thục”.
Nghe thế, Ngô