Việc Điền Văn bị buộc tự tay giết cận vệ của mình trước đó tới bây giờ đã truyền đi rộng rãi, mà hôm nay, Điền Văn lại thẳng thừng mắng mỏ một người phụ nữ, hoàn toàn không có phong độ của người cấp cao, phong độ còn không bằng người thường.
Thật ra trước đây, Tiêu Chính Văn đã âm thầm điều tra, đám người Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng cũng từng được mời đi Minh Hà, nhưng khi biết thủ đoạn hèn hạ của đám người Điền Văn, hai người đã quả quyết cự tuyệt!
Dẫu sao Ngụy Vinh Kỳ vốn dĩ rất cao ngạo, hắn hoàn toàn khinh thường việc dùng thủ đoạn hạ lưu này, mà Triệu Thắng lại xem thường chuyện bỉ ổi của nho sinh, lười đi cùng bọn họ!
Chỉ từ một điểm này, cả Triệu Thắng hay Ngụy Vinh Kỳ đều còn giữ được phong độ của cậu chủ Chiến Quốc.
Còn về Tiêu Chính Văn, vốn dĩ anh bày kế trêu đùa đám người Điền Văn, cũng bởi vì không coi họ ra gì.
Hoặc cho tới bây giờ Tiêu Chính Văn cũng không coi bọn họ là đối thủ của mình, càng không dành cho bọn họ sự tôn trọng đáng có.
"Đúng rồi, bây giờ cậu Tiêu ở đâu?", Tần Lương Ngọc nghiêng đầu nói với Long Nguyệt.
"Long Vương và vợ đang du ngoạn thưởng lãm danh sơn Đại Xuyên vùng ngoài lãnh thổ!", Long Nguyệt mỉm cười nói.
Thật ra Tiêu Chính Văn đã nhận được tin tức hai anh em Điền Văn muốn đến Đế Khư từ lâu, mà thái độ của Tiêu Chính Văn cũng nói lên rằng anh chưa bao giờ coi hai anh em Điền Văn ra gì!
"Long Vương bảo chúng ta có thể từ bỏ việc tranh giành khí vận Thiên Khu, đến lúc đó nếu có biến gì thì anh ấy sẽ tự ra mặt!", Long Nguyệt tiếp tục nói.
Thật ra khí vận Thiên Khu khác với các khí vận khác ở hai chữ Thiên Khu, nói cách khác cuộc đấu tranh khí vận lần này chủ yếu là giữa truyền nhân của các thế lực lớn, hoặc là giữa các gia tộc của thời kỳ xa xưa.
Nhà họ Điền của Điền Văn và nhà họ Ngụy của Ngụy Vinh Kỳ đều là gia tộc lớn thống lĩnh một nước ở thời kỳ Tiên Tần mới có tư cách tham gia giành Thiên Khu.
Mà Điền Văn và Điền Khải bị chuyện ở thành Đại Lương liên lụy nên không dám lộ mặt.
Ngoài việc loại bỏ điện Thần Long, họ không dám để các thế lực khác của Đông Vực đại diện cho nước Tề tham gia tranh đấu, đồng nghĩa với việc thừa nhận địa vị của các gia tộc khác.
Họ đâu dám làm ra loại chuyện bán đứng tổ tiên như vậy chứ.
Địa điểm tổ chức tranh đấu khí vận Thiên Khu là trung tâm ở bốn vực lớn, chính là trung tâm ngoài lãnh thổ.
Hơn nữa bên Vạn Kiếm Cốc cũng phái người đến giám sát, họ lo mấy cậu chủ kia cũng đến để tranh giành.
Cứ thế hoàn toàn phá vỡ cân bằng của các bên.
Dù sao anh em Điền Văn và Khổng Tề Thiên đã đột phá bậc Thiên Cảnh, còn Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng vẫn còn ở cảnh giới Đế Quân.
Nếu đám người Điền Văn tự mình ra trận thì có khác gì tự mình dâng khí vận Thiên Khu cho người khác đâu?
Hơn nữa để ngăn chặn nước Tề và nhà họ Khổng bất đồng ý kiến, Vạn Kiếm Cốc còn đặc biệt bảo người truyền đi tin tức nói rằng trận chiến khí vận Thiên Khu lần này không chỉ có cậu chủ các nhà không thể tham gia mà ngay cả cao thủ trên Thiên Cảnh cũng không được tham gia.
Mặc dù nói là thế nhưng ai có thể đảm bảo nhà họ Khổng và mấy người Điền Văn không ra trận?
“Ý của cậu Tiêu là bảo chúng ta tương kế tựu kế?”, Tần Lương Ngọc khẽ nhíu mày nói.
“Đúng thế, khí vận Thiên Khu cực kỳ quan trọng với bất kỳ người nào, nhất là với người bình thường, càng có thể đắp vào khoảng cách lớn giữa chúng ta và Hoàng tộc”.