Nói xong, quay đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, đây là một trong mười phán quan dưới trướng Sở Giang Vương, tên Trần Đình Chi”.
Trần Đình Chi nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó nói với Trần Thiên Nam: “Vị này là…”
“Chúng ta không cần giới thiệu nhiều nữa, mau vào vấn đề chính đi!”
Trần Thiên Nam ngắt lời.
“Cậu Tiêu, nếu để Sở Giang Vương hoặc người Âm Tư biết anh trai tôi đến gặp cậu thì e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
“Vì vậy, tôi tin chắc cậu Tiêu cũng hiểu được thành ý của nhà họ Trần chúng tôi với cậu!”
Trần Thiên Nam thay đổi vẻ cung kính trước đây, nở nụ cười ngạo mạn.
Tiêu Chính Văn nhìn Trần Thiên Nam và Trần Đình Chi, nhưng không nói gì, chờ xem ý của ông ta là gì.
Thấy Tiêu Chính Văn không nói gì, Trần Thiên Nam bật cười, chắp tay sau lưng nói: “Cậu Tiêu, cậu không thắng nổi trận chiến này đâu! Nhưng tôi có cách để bảo đảm rằng cậu có thể rời khỏi âm phủ an toàn!”
“Tôi nghĩ chắc tôi không cần nói nhiều thì cậu cũng hiểu rõ địa vị phán quan của anh trai tôi ở âm phủ. Chỉ cần một câu của anh trai tôi thì sẽ không có ai dám ngăn cản cậu Tiêu trở về vùng ngoài lãnh thổ”.
Nói đến đây, Trần Thiên Nam ngừng lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Những gì nhà họ Trần chúng tôi làm được, đều sẽ làm hết sức, vậy thì có phải cậu Tiêu cũng nên tỏ thành ý không?”
Nghe vậy, Trần Thành lập tức hiểu ý của Trần Thiên Nam, vội vàng bước lên nói: “Anh Tiêu, bố tôi là người thẳng thắn, anh đừng để ý!”
“Nhưng anh yên tâm, nhà họ Trần chúng tôi luôn một lòng với anh!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Doanh lập tức hiểu ra ý đồ của bố con nhà họ Trần.
Đây rõ ràng là đang lợi dụng người khác!
Nghĩ vậy, Trần Doanh lấy hết dũng khí, bước lên nói: “Thưa chú, thưa bác! Anh Tiêu vừa báo thù cho nhà họ Trần chúng ta, chẳng lẽ chuyện này còn chưa đủ để nhà họ Trần giúp đỡ anh ấy sao?”
“Doanh Nhi, cháu nói cũng có lý, nhưng chuyện này không thể giải quyết bằng một hai câu được. Cho dù thả cậu Tiêu đi thì phía Âm Tư cũng sẽ truy cứu đến cùng!”
“Đến lúc đó, nhà họ Trần chúng ta sẽ không thể thoát thân! Hơn nữa Tả Bạch Đào cũng không phải nhân vật tầm thường, ông ta chắc chắn sẽ truy cứu chuyện này đến cùng!”
“Đến lúc đó, nếu xử lý không ổn thỏa thì nhà họ Trần chúng ta cũng sẽ bị tổn hại, vì vậy cầu xin cậu Tiêu chút lợi ích này cũng không có gì là quá đáng nhỉ!” Trần Thiên Nam cười nói.
Đã nói đến nước này thì Trần Doanh thực sự không thể phản bác được nữa.
Chuyện này quá nguy hiểm, cho dù Trần Đình Chi thả Tiêu Chính Văn đi thì Âm Tư vẫn có thể tìm ra manh mối.
“Tôi tin cậu Tiêu là người thông minh, không cần nói nhiều cũng hiểu!” Trần Thiên Nam quay đầu nói với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhìn Trần Thiên Nam, khẽ gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, gia chủ Trần là vì bản đồ trận pháp của nhà họ Trần nhỉ?”
“Tôi nói rồi mà, cậu Tiêu thông minh hơn người, trình độ biểu biết sao, vừa nói đã thông rồi!”
“Theo lý mà nói, trận pháp của nhà họ Trần ở trong tay cậu Tiêu mới là an toàn nhất, nhưng mang ngọc hại thân, sao nhà họ Trần chúng tôi có thể gây phiền phức cho cậu Tiêu được?”
“Hơn nữa, cậu Tiêu làm vậy chắc chắn sẽ giành được sự tôn trọng của nhà họ Trần chúng tôi. Đến lúc đó, không chỉ tôi giúp cậu Tiêu rời khỏi âm phủ mà khi quay về giới thế tục, nhà họ Trần chúng tôi cũng sẽ chăm sóc cho cậu nhiều hơn!”
“Không biết ý cậu Tiêu thế nào?”
Trần Thiên Nam cười nói.
Nghe vậy, Trần Thành mới hiểu ra ý định của Trần Thiên Nam, không khỏi chế nhạo.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Trần Thiên Nam, hơi nhíu mày.