“Cậu Tiêu đã từng gặp Lục Phán rồi, tôi cũng không giới thiệu nữa, vị này là Tần Quảng Vương của điện thứ ba”, Sở Giang Vương chỉ vào người đàn ông mặt đen đó rồi giới thiệu cho Tiêu Chính Văn.
“Thất lễ rồi”, nói rồi Tiêu Chính Văn chắp tay với Tần Quảng Vương.
“Cậu Tiêu đừng khách sáo, mời ngồi!”
Giọng Tần Quảng Vương khá trầm ấm lộ ra vẻ uy nghiêm, cộng thêm gương mặt đen như than, dĩ nhiên khiến người ta có cảm giác không giận mà nghiêm.
Vừa dứt lời, mấy thị nữ đem trà lên đại điện, tách trà đầu tiên đưa cho Tiêu Chính Văn, hương thơm của trà tỏa ra khắp nơi, chỉ ngửi thôi cũng cảm thấy tinh thần thoải mái.
“Trà rất ngon”, Tiêu Chính Văn bưng tách trà lên nhấp một hớp, khen ngợi nói.
“Nếu cậu Tiêu uống thấy ngon thì tôi tặng cậu Tiêu gói trà này xem như quà gặp mặt”, nói rồi đại tướng Dạ Xoa lấy một hộp gỗ làm bằng đàn hương ra, bên trong ít nhất gần nửa cân Thiên Hương Hòe.
Lần này không chỉ Đẩu Nguyên Thánh Mẫu sửng sốt mà ngay cả Tần Quảng Vương và Sở Giang Vương cũng ngây người.
Hộp trà này là hộp trà mà đại tướng Dạ Xoa vừa giành lấy từ tay hai người họ, hơn nữa bên trong toàn bộ là trà dự trữ của hai người.
Chỉ điều này thôi cũng có thể thấy đại tướng Dạ Xoa có thiện cảm với Tiêu Chính Văn nhiều thế nào.
Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là vì trước đó thất bại trong tay Dạ Ma Thiên khiến đại tướng Dạ Xoa ăn ngủ không yên.
Nếu không có Tiêu Chính Văn giúp đỡ, ông ta không thể trút được cơn giận này.
Hôm nay không chỉ trút được giận mà còn đánh cho đám người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên bán sống bán chết, cuối cùng nếu không nhờ nhân vật tầm cỡ đằng sau họ ra tay, e là bốn người này cũng đừng mong chạy thoát khỏi âm phủ.
“Cảm ơn nhiều, nhưng quân tử không giành đồ người khác yêu thích”, Tiêu Chính Văn lắc đầu, hành động nhìn chằm chằm vào hộp gỗ nhỏ của Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương có thể thấy hộp lá trà này rất quan trọng đối với họ.
“Cậu Tiêu nói đúng thật”, khuôn mặt đen của Tần Quảng Vương hơi tái giật lấy hộp đàn hương từ tay đại tướng Dạ Xoa, sau đó giấu vào trong ngực giống như cấu giấu bảo bối.
Nhìn thấy thế, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cười nhạo, không ngờ thập điện Diêm Vương lại có một mặt đáng yêu như thế.
“Tôi có một chuyện muốn hỏi, mong các vị có thể giải đáp”, Tiêu Chính Văn nhìn mọi người nói.
“Cậu Tiêu có gì cứ nói, Hắc Quỷ tôi chắc chắn biết gì cũng nói”, đại tướng Dạ Xoa nói.
“Không biết tại sao các vị phải tấn công vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí còn muốn đánh sang giới thế tục?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Chuyện này…”
Đại tướng Dạ Xoa nhìn Tần Quảng Vương, thở dài nói: “Thật ra bọn tôi cũng không biết tại sao phải tấn công vùng ngoài lãnh thổ, chắc cậu Tiêu cũng nhìn ra vùng ngoài lãnh thổ không hề thân thiện với bọn tôi”.
“Nhưng phía trên có lệnh, bọn tôi đâu dám không nghe theo”.
“Ò?”, Tiêu Chính Văn cau mày, những người đang ngồi ở đây không phải là thập điện Diêm Vương thì là đại tướng Dạ Xoa, họ vẫn còn cấp trên sao?