Nhất là khi Tiêu Chính Văn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà thôi.
Nhưng kỳ lạ là bất kể là trận pháp hay những đòn phản kháng của hắn đều vô dụng trước mặt Tiêu Chính Văn.
Cho đến lúc này hắn mới nhận ra cách biệt giữa hắn và Tiêu Chính Văn không phải là cảnh giới mà là sự cách biệt một trời một vực về tính lĩnh hội.
Có thể dễ dàng hóa giải tất cả đòn tấn công của hắn như thể chỉ có một khả năng là Tiêu Chính Văn đã lĩnh hội được Quy Chân.
Trước đó hắn vẫn luôn kiêu căng dù Tiêu Chính Văn có ở đây thì thế nào, nhưng bây giờ khi thật sự đối mặt với Tiêu Chính Văn, hắn mới hiểu hắn chẳng là cái rắm gì so với Tiêu Chính Văn cả.
Đây hệt như đang so sánh sự cách biệt cực lớn giữa một hạt cát và một tinh cầu vậy.
Đèn điện sao có thể rực rỡ như ánh trăng?
Ai cũng có thể nói thế, nhưng thật sự làm được thì hắn mới nhận ra mình không thể so được với Tiêu Chính Văn.
Thậm chí những phản kháng của hắn đều vô tác dụng khi ở trước mặt Tiêu Chính Văn.
Cảm giác bất lực này thậm chí khiến hắn không có nổi một ý nghĩ phản kháng.
“Anh chẳng qua chỉ là một cao thủ với đầy thuốc này thuốc nọ mà thôi, cảnh giới Nhân Hoàng không chỉ là sự tích lũy sức mạnh và chân khí mà còn có cả lĩnh hội”.
“Chân khí trong người anh vẫn chưa vững chắc mà cũng dám đánh với tôi à?”
Nói rồi ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên ánh sáng, con dao quân đội năm cạnh định đâm vào Lữ Đồng Quang.
Cùng lúc đó Khổng Hữu Đạo vung tay, một kiếm đâm về phía Tiêu Chính Văn.
Đòn tấn công này nhanh như chớp, khí thế đáng kinh ngạc.
Như thể ngay cả không trung Vạn Cổ cũng cảm nhận được uy lực của đòn tấn công này, tự động mở ra một khe hở từ trong vết nứt để mặc một kiếm này đâm về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, ngay cả anh cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
Sau đó vung tay lên, ném Lữ Đông Quang từ trên cao xuống.
“Phụt!”
Cùng lúc Tiêu Chính Văn lách người né đòn tấn công của Khổng Hữu Đạo, trước mặt Lữ Đồng Quang bỗng xuất hiện một luồng máu.
Vừa rồi ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Chính Văn vẫn quyết định ra tay.
Khoảnh khắc Lữ Đồng Quang sắp rơi xuống đất, con dao quân đội năm cạnh đâm thẳng vào ngực hắn.