Không lâu sau, xe quân sự đã đến đài Ngọc Long.
Lúc này, trong phạm vi năm kilomet gần đài Ngọc Long đều đang trong tình trạng giới nghiêm bởi có rất nhiều lính đặc chủng được vũ trang đầy đủ!
Trong phạm vi một nghìn mét xung quanh đài Ngọc Long, tất cả các cao thủ của Thiên Tử Các đang trấn giữ!
Vừa bước xuống xe quân sự, Tiêu Chính Văn đã cảm nhận được xung quanh có hơn chục luồng hơi thở của các cường giả không thấp hơn cấp chủ soái đang khóa chặt lấy mình!
Thậm chí, còn có bốn luồng hơi thở thuộc về cảnh giới Thiên Vương đã khóa chặt Tiêu Chính Văn - người vừa xuống xe chỉ trong tích tắc rồi biến mất.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn những binh lính canh gác ở gần đó, sau đó đi theo người sĩ quan phía trước đến thẳng đình hóng mát của đài Ngọc Long.
Lúc này, trong đình hóng mát, Thiên Tử đang khoác một chiếc áo gió, nước da hơi tái nhợt và yếu ớt, thậm chí còn ho khan vài tiếng, sức khỏe có vẻ không được tốt lắm.
Trời đã vào thu, thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn.
Tiêu Chính Văn bước vào trong
đình hóng mát, Thiên Tử đang chắp tay sau lưng nhìn phong cảnh phía xa.
“Cậu đến rồi”.
Thiên Tử thì thào rồi xoay người lại và ho mấy tiếng.
Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, thấy sắc mặt của Thiên Tử rất không tốt, anh liền hỏi: “Thiên Tử, thần sắc của ông trông không được tốt cho lắm”.
Thiên Tử mỉm cười xua tay: “Tôi già rồi, thời hạn cũng đến rồi, sức khỏe không được như trước nữa, bệnh cũ ấy mà”.
Vừa nói, Thiên Tử vừa ra hiệu cho Tiêu Chính Văn ngồi xuống, sau đó ông ấy pha một tách trà rồi nói: “Cậu uống thử đi”.
Tiêu Chính Văn cầm tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó hỏi: “Thiên Tử, rốt cuộc là vì việc gì mà ông lại vội vã đích thân từ Long Kinh tới Giang Trung để tìm tôi như vậy?”
Vẻ mặt Thiên Tử trở nên nghiêm túc. Ông ấy nhấp một ngụm trà rồi ra hiệu cho phụ tá bên cạnh lấy tài liệu ra đưa cho Tiêu Chính Văn: “Đây là sắp xếp phân chia mới của năm chiến khu lớn. Quân đội cần được cải cách, chia năm chiến khu lớn thành bảy chiến khu lớn. Đương nhiên, chiến khu Bắc Lương không thay đổi. Chủ yếu là chiến khu phía Tây sẽ phân thành hai chiến khu độc lập. Sau đó khu vực biển Quang Hải cũng phân ra thêm một chiến khu mới”.
Tiêu Chính Văn xem kỹ văn kiện, anh hỏi với vẻ khó hiểu: “Thiên Tử, tại sao lại đột nhiên chia lại chiến khu? Nếu làm như vậy, nhất định sẽ động đến quyền lợi của rất nhiều người, không phải sao?”
Thiên Tử thở dài, nói: “Từ sau cuộc chiến với các quốc gia lần trước, tôi vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện phân lại chiến khu. Việc phân lại chiến khu lần này cũng coi như là việc quan trọng cuối cùng tôi làm vì tương lai phát triển của Hoa Quốc”.
“Tiêu Chính Văn, việc phân chia lại chiến khu vô cùng quan trọng. Cậu là chủ soái của chiến khu Bắc Lương, cậu nhất định phải phụ trách ổn định tình hình trong nước!”
“Sau trận chiến với các quốc gia, nếu luận công ban thưởng, rất nhiều người sẽ được đề bạt. Điều đó sẽ gây ra những ảnh hưởng không nhỏ đến cục diện trong nước! Đặc biệt là sau chuyện này, bốn gia tộc lánh đời lớn đang âm thầm rục rịch. Vì vậy, sau này chắc chắn sẽ có một vài biến cố bất ngờ xảy ra!”
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn nhíu chặt lông mày.
Bốn gia tộc lánh đời lớn sao?
Thiên Tử nói tiếp: “Việc chia lại chiến khu mới, tôi đã cố ý che giấu bốn gia tộc lớn, phá tan toàn bộ phạm vi thế lực ban đầu của bọn họ! Nếu bốn gia tộc lớn muốn tái hợp lại những thế lực này, bọn họ chắc chắn sẽ phải dùng đến rất nhiều mối quan hệ. Mà đây cũng chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay với bốn gia tộc lớn! Lần này, tôi sẽ vung dao về phía bốn gia tộc lớn!”
Nói đến đây, ánh mắt Thiên Tử tràn đầy nhiệt huyết!
Một khí thế trước nay chưa từng có bộc phát mạnh mẽ từ trên người Thiên Tử.
Nghe vậy, sắc mặt của Tiêu Chính Văn cũng trở nên vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng, anh hỏi: “Thiên Tử, tại sao đột nhiên lại nhắm vào bốn gia tộc lớn? Có chuyện gì sắp xảy ra sao?”
Thiên Tử đứng dậy, chắp tay sau lưng. Ông ấy ngẩng đầu nhìn những đám mấy tụ lại rồi tản ra trên bầu trời rồi nói: “Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, đại hạn sắp đến rồi. Tôi phải quét sạch tất cả mọi chướng ngại trước khi Thiên Tử mới lên ngôi!”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn vội vàng đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi!
Những lời này của Thiên Tử, tại sao giống như có ý coi thường cái chết!
Thiên Tử xoay người lại nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt kiên cường, ông ấy nói: “Tiêu Chính Văn, cậu là tướng lĩnh có triển vọng nhất của Hoa Quốc! Thiên Tử mới lên ngôi cần có sự giúp đỡ của cậu! Tôi hy vọng cậu có thể trợ giúp Thiên Tử mới, dẫn dắt Hoa Quốc trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn!”
“Thiên Tử!”
Tiêu Chính Văn xúc động chăm chú nhìn Thiên Tử.
Thiên Tử ho khan vài tiếng, rồi từ thắt lưng lấy ra một tấm Kim Long Lệnh. Toàn bộ chiếc lệnh bài đều được đúc bằng vàng ròng, có khắc hình rồng vàng năm móng!
Ông ấy đưa mắt nhìn Kim Long Lệnh trong tay rồi hỏi: “Cậu có biết Kim Long Lệnh này là vật gì không?”
Tiêu Chính Văn nhìn chiếc lệnh bài trong tay Thiên Tử, rồi lắc đầu nói: “Xin Thiên Tử hãy nói rõ”.
Thiên Tử bật cười, nói: “Đây là lệnh bài của Đại nguyên soái Hoa Quốc! Trước đây lệnh bài này từng thuộc về ông nội của cậu! Sau này, bởi vì sự cố của ông nội cậu, Hoa Quốc không bao giờ lập ra chức vị Đại nguyên soái nữa!”
“Tuy nhiên, hôm nay tôi muốn tái lập chức vị Đại nguyên soái, phụ trách sáu chiến khu mới khác, ngoại trừ chiến khu Long Kinh!”
“Tiêu Chính Văn! Hôm nay tôi giao lại chiếc Kim Long Lệnh này cho cậu! Từ nay về sau, cậu chính là Đại nguyên soái mới Hoa Quốc chúng ta!"
Ầm!
Vừa dứt lời, cả người Tiêu Chính Văn run rẩy, anh vội vàng nói: “Thiên Tử, chuyện này tuyệt đối không thể, tôi có tài đức gì mà có thể ngồi vào vị trí Đại nguyên soái…”
Thiên Tử lắc đầu, nhìn Tiêu Chính Văn một cách khẳng định: “Tiêu Chính Văn, đừng từ chối nữa, chuyện này tôi đã quyết rồi. Cậu hãy nhận lấy đi”.
Dứt lời, Thiên Tử đưa Kim Long Lệnh cho Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cầm Kim Long Lệnh trong tay, rồi nhanh chóng đứng dậy lễ phép nói: “Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ không phụ kì vọng to lớn của Thiên Tử!”
Thiên Tử xua tay, sau đó nói: “Tiêu Chính Văn, tuy rằng Kim Long Lệnh đã được giao cho cậu, nhưng tôi sẽ không công bố chuyện này ra ngoài. Chỉ trong trường hợp vạn bất đắc dĩ, cậu mới có thể dùng đến chiếc Kim Long Lệnh này để ra lệnh cho sáu chiến khu lớn bảo vệ nền tảng đất nước!”
“Nếu thật sự có một ngày nào đó, khi Hoa Quốc lâm nguy, ngay cả khi Thiên Tử mới xúc phạm vào pháp luật quốc gia, cậu cũng có thể dùng chiếc Kim Long Lệnh này để điều động quân chủ lực của sáu chiến khu lớn, lấy thanh Long Kiếm ở Địa Cung, chém chết hôn quân, bảo vệ nền tảng Hoa Quốc! Cậu có hiểu không?”
Thiên Tử nói xong liền nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Tiêu Chính Văn đương nhiên hiểu được, anh đột nhiên cảm thấy áp lực trên người tăng mạnh!
“Tôi đã hiểu!”
Tiêu Chính Văn đáp lại.
Sau đó, cả hai người lại ngồi xuống.
Thiên Tử nói: “Tiêu Chính Văn, lần trước các nước đánh nhau, Hoa Quốc đã thắng lớn, nhờ đó mà trở nên nổi tiếng trên trường quốc tế. Nhưng chuyện này cũng mang đến rất nhiều phiền phức cho Hoa Quốc! Quốc tế hiện nay đang đánh giá Hoa Quốc là chủ nghĩa bá quyền, cho rằng Hoa Quốc chúng ta đã bắt đầu ‘ngoại giao chiến lang’, thậm chí còn bắt đầu có tham vọng xưng bá toàn cầu. Cậu nghĩ gì về điều này?”
Nghe xong, vẻ mặt của Tiêu Chính Văn liền trầm xuống, anh đập tay vào bệ đá, nói: “Những nước nhỏ ở phương Tây, mà cũng dám liều lĩnh đánh giá Hoa Quốc sao? Không phải bọn chúng nói Hoa Quốc chúng ta là ‘ngoại giao chiến lang’, nói Hoa Quốc chúng ta đầy tham vọng sao? Vậy thì chúng ta sẽ để bọn chúng thấy! Trên thế giới này, không phải dựa vào lời nói để có được thế chủ động mà phải dựa vào vũ lực! Chỉ có sức mạnh quân sự to lớn mới có quyền lên tiếng trên trường quốc tế!”
“Mặc dù Hoa Quốc chúng ta luôn thực hiện chính sách hòa bình, nhưng nếu những vương quốc nhỏ bé kia dám giương nanh múa vuốt với Hoa Quốc chúng ta, thì xa mấy cũng diệt!"
Nghe vậy, Thiên Tử hài lòng gật đầu, nói: “Tốt! Quả nhiên không hổ là chủ soái Bắc Lương!”
“Ngoài ra, còn có một chuyện nữa, gần đây bên nước Vy Hào sẽ cử sứ đoàn sang thăm, khí thế cũng không phải nhỏ, người dẫn đầu sứ đoàn là một trong sáu thống soái quân đội của nước Vy Hào. Do đó, chúng ta phải tiếp đãi ngang hàng. Vì vậy, chuyện này sẽ do cậu ra mặt”.
"Nước Vy Hào sao?"
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nói: “Bọn chúng tới đây làm gì? Mối thù trăm năm trước, người của Hoa Quốc vẫn chưa từng quên đâu! Lại còn phái một thống soái quân đội đến đây? Dã tâm của sói, tâm địa bất chính mãi vẫn không bỏ!”
Thiên Tử bật cười rồi nói: “Chẳng có cách nào, bọn chúng tự xưng là đế quốc Đại Linh. Lần này sứ đoàn tới thăm là vì muốn thiết lập quan hệ tốt đẹp với Hoa Quốc chúng ta. Nếu như chúng ta không đối đãi bằng lễ nghĩa, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không tốt trên phạm vi quốc tế”.
“Cậu chỉ cần nhớ rõ, nếu đối phương kiêu ngạo, không lễ phép, thì chúng ta cũng không cần phải nể mặt làm gì! Phải để cho đám lang sói đó biết rằng Hoa Quốc không dễ bắt nạt đâu!”