Chương 661: Nhà họ Khương nội chiến
Phi Tiêu đánh cho đám tép riu đó ngã rạp hết xuống đất mới từ từ nói: “Không biết bây giờ tôi đã đủ thực lực để thương lượng chưa?”
Lưu Lôi cũng không vòng vo, nói: “Không biết mục đích của cậu Phi Tiêu đây rốt cuộc là gì?”
Phi Tiêu nói từng câu một: “Mục đích giống ông, lấy đầu Tiêu Chính Văn”.
Lưu Lôi và Phi Tiêu lập tức liên kết với nhau.
Lưu Lôi nói: “Nào, thu dọn chỗ này, tôi và cậu Phi Tiêu đây phải uống say một bữa”.
…
Sự việc trên phố ngọc thạch nhanh chóng lan truyền đến tai nhà họ Khương ở Tu Hà.
Người đang ngồi trên vị trí cao nhất của nhà họ Khương là Khương Văn Kỳ.
Sau khi ông cụ Khương Thái Xương đổ bệnh, Khương Văn Kỳ đã trở thành người nắm quyền mới của nhà họ Khương.
Khương Văn Kỳ tức giận nói: “Lần này phải làm sao đây, Tiêu Chính Văn này lại đắc tội với nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ, nhỡ như bọn họ tức giận, tức lây sang cả nhà họ Khương thì chúng ta phải làm sao đây!”
Khương Học Bác trả lời: “Không đến mức đấy đâu, bây giờ Khương Vy Nhan đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Khương rồi, dù thế nào, nhà họ Đàm cũng không có lý do gì để trút giận lên đầu nhà chúng ta cả!”
Khương Văn Kỳ tức giận nói: “Chú nói cái gì vậy, nếu không phải chú nuôi một đứa con gái tốt, cưới được thằng rể ngoan, tên Tiêu Chính Văn đó lại dám công khai kêu nhà họ Đàm tới Tu Hà nhận xác, đây rõ ràng là tát mạnh một cái vào mặt bọn họ còn gì, nếu như không phải tại cậu ta, nhà họ Khương chúng ta có chật vật như vậy không?”
Từ Phân không vừa lòng, nói: “Anh nói kiểu gì vậy, làm như mọi chuyện là do Khương Học Bác bảo Tiêu Chính Văn làm vậy, anh đừng có quên, bây giờ con gái tôi đang nắm trong tay rất nhiều hợp đồng chủ đạo của nhà họ Khương”.
“Cô… cô…”
Khương Văn Kỳ tức giận đứng dậy, chỉ vào người Từ Phân mắng: “Cô là cái thá gì mà lại dám lấy Khương Vy Nhan ra uy hiếp tôi?”
Tiết Mai ở bên cạnh cũng hét lên: “Đúng vậy, cô đừng có quên, ông cụ không ở đây, Khương Văn Kỳ nhà tôi mới là người nắm quyền nhà họ Khương, cô chú ý lời nói của mình vào”.
Từ Phân lạnh lùng nói: “Ông cụ vẫn còn chưa chết! Gia chủ tương lai của nhà họ Khương là ai vẫn còn chưa rõ đâu!”
Nhà họ Khương như kẻ thù của nhau, bọn họ không hề có ý nhượng bộ mà chỉ chăm chăm trốn tránh trách nhiệm.
Khương Văn Kỳ hét lớn: “Hôm nay, nếu như các người không giải quyết được chuyện này thì cuốn gói ra khỏi nhà họ Khương, tự tìm đường mưu sinh đi!”
Khương Học Bác cuối cùng không nhịn được nữa, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, ông ta hét lên: “Khương Văn Kỳ, anh đừng có quá quắt, bố của chúng ta vẫn còn chưa chết đâu, cái nhà này chưa tới lượt anh một tay che trời”.
Khương Văn Kỳ cao ngạo nói: “Khương Học Bác, tôi đã nói rõ ràng với các người rồi, ít nhất thì bây giờ người nắm quyền nhà họ Khương là Khương Văn Kỳ tôi, một câu nói của tôi cũng đủ khiến các người không sống tiếp được trong cái nhà họ Khương này đấy”.
Khương Học Bác hung hăng nhìn chằm chằm Khương Văn Kỳ, ánh mắt ông ta như muốn xé Khương Văn Kỳ ra thành trăm mảnh.
Khương Văn Kỳ nói một câu: “Nhớ kỹ, chỉ có thời gian một ngày, đừng có quên”.
Khương Văn Kỳ hất cằm kiêu ngạo, phất tay rời đi.
Tiết Mai nở nụ cười đắc thắng, sau đó cũng vênh váo rời đi.
Từ Phân tức giận chỉ vào Khương Văn Kỳ và Tiết Mai vừa rời đi, hậm hực mắng: “Coi mình là cái thá gì chứ, vẫn chưa được ngồi vào chức gia chủ mà đã lộ đuôi cáo rồi”.
Khương Thần co rúm lại, thò đầu ra nói: “Bác cả làm như vậy là qua cầu rút ván! Nếu như chúng ta thật sự bị đuổi khỏi nhà họ Khương thì chúng ta sẽ không lấy được gia sản”.
Nói một lúc, cả gia đình Khương Học Bác đều cảm thấy rợn sống lưng.
Nếu như Khương Văn Kỳ thật sự đuổi bọn họ ra khỏi nhà, sợ rằng cả đời này bọn họ chỉ có thể sống cuộc sống bần hèn nghèo khổ.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, đương nhiên là bọn họ không thể chấp nhận được.
Từ Phân khóc lóc ầm ĩ, nói: “Phải làm sao bây giờ? Anh mau nghĩ cách đi!”
Khương Thần cũng rưng rưng nước mắt, nói: “Bố, bố mau nghĩ cách đi, chúng ta không thể ngồi chờ chết được!”
Khương Học Bác suy tư hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: “Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ ông ta nói trước đã, chỉ cần chúng ta kéo dài đến khi ông cụ tỉnh dậy thì có thể cạnh tranh được rồi”.
Vẻ mặt Khương Thần chua xót, nói: “Thế nhưng chúng ta đâu có quen nhà họ Đàm, làm sao hoàn thành nhiệm vụ của bác cả được đây”.
Khương Học Bác nói một câu: “Mặc dù chúng ta không quen nhà họ Đàm, nhưng bố quen một thuộc hạ của nhà họ ở Tu Hà”.
Khương Thần lộ ra vẻ vui mừng: “Là ai vậy?”
Khương Học Bác nói: “Cổ Bất Thiêm”.
Khương Thần suy tư một hồi mới nói: “Người đó là ai vậy, sao con chưa từng nghe qua, chẳng lẽ là một nhân vật lớn nào sao?”
Khương Thần chưa từng nghe qua cái tên này, nhất thời khó hiểu.
Khương Học Bác nói một câu quan trọng: “Đi rồi sẽ biết”.
Gia đình ba người Khương Học Bác tới chỗ ở của Cổ Bất Thiêm, sau khoảng nửa giờ, bọn họ đã đến nhà tắm của nhà họ Cổ.
Khương Thần không thể ngờ rằng nhân vật lớn mà Khương Học Bác nói lại là một tổ chức ngầm ở trong một nhà tắm rách nát.
Nhà tắm này là căn cứ của Cổ Bất Thiêm, còn Cổ Bất Thiêm là một người đàn ông trông rất gầy gò, được giới giang hồ gọi là anh gầy.
Khương Học Bác nở nụ cười nịnh nọt, đưa một tập phiếu trong tay cho Cổ Bất Thiêm.
Cổ Bất Thiêm đếm xấp phiếu trên tay, không hơn không kém, vừa đúng mười nghìn.
Khương Học Bác cười nói: “Anh gầy, tôi là Khương Học Bác nhà họ Khương, hôm nay tới đây vì muốn cầu xin anh gầy giúp tôi một chuyện?”
Cổ Bất Thiêm bình thản châm một điếu thuốc, hỏi: “Chuyện gì, nói đi?”
Khương Học Bác nói: “Gần đây có phải thiếu gia của nhà họ Đàm đã bị tổng tư lệnh Tống bắt rồi không?”
Cổ Bất Thiêm thở ra một làn khói trắng, ra hiệu: “Nói tiếp đi!”
Khương Học Bác vội vàng nói: “Chuyện này phải trách thằng con rể tôi chọc giận thiếu gia nhà họ Đàm, vì vậy mới khiến cậu ấy bị bắt, tôi muốn nhờ anh gầy giúp giới thiệu tôi với ông chủ Lưu, tôi muốn đến tận nơi xin lỗi ông ấy”.
Ông chủ Lưu mà Khương Học Bác nói chính là Lưu Lôi.
Gã chính là một trong bốn thủ lĩnh của thế giới ngầm.
Mặc dù gã có cùng chức danh với Tiền Lão Hổ, nhưng tài sản hay xuất thân của gã đều trên cơ Tiền Lão Hổ.
Điều quan trọng nhất là sau lưng Lưu Lôi chính là nhà họ Đàm.
Nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ là chỗ dựa vững chắc nhất của Lưu Lôi ở thế giới ngầm ở Tu Hà bao nhiêu năm nay.
Cổ Bất Thiêm mắt tròn mắt dẹt nói: “Con rể của ông là Tiêu Chính Văn?”
Đúng là lúc tìm mỏi mòn thì không thấy, không tốn chút sức lực thì lại tìm ra.
Người Lưu Lôi muốn đã tự mình dâng tới cửa.
Khương Học Bác gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là cậu ta, nhưng bây giờ cậu ta và nhà họ Khương tôi không có bất kỳ quan hệ gì, tôi hi vọng nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ không giận lây nhà họ Khương tôi”.
Cổ Bất Thiêm nói một câu: “Đương nhiên, chỉ là đưa ông đi gặp anh Lôi thôi mà? Chuyện đơn giản!”
Khương Học Bác nghe thấy vậy lập tức vui mừng, vội vàng nịnh hót: “Quả không hổ danh là anh gầy, vậy không biết khi nào tôi có thể gặp ông chủ Lưu đây?”